Thứ đàn bà th/ủ đo/ạn, nham hiểm yêu để nói! trả lời, lùng ly rư/ợu mình, tằng hắng:
"Uống đi, nhiều."
Kỳ lờ, đen th/ô rư/ợu.
Có nhìn ra, do Liễu Linh. ai? Lẽ nào..
Ánh loé tia gian xảo vừa bắt được cái tên. cầm cả ly rư/ợu, nhào chỗ ngồi khoác vai giọng quái:
"Lẽ nào... cậu Vũ rồi?" nhìn thấu, hơi sững người, rồi gì, nhạt gạt tay ra khỏi mình.
"Cút! Tôi loại tiểu thư ngang ngược sao."
Kỳ hắt hủi, phật Ngược thấy vừa phát ra điều vị. Tuy phản ứng chỉ trong tích nhưng đủ cho nhìn kỹ rồi đấy. đảo thú.
Quả nhiên thể!
Kỳ lần mặt dày bám giọng triết "Thích vợ Lại Vũ hoàn hảo trong hoàn hảo, đàn ông mê. Kẻ vấn đề."
Vừa dứt lời, lập nhận được gi*t bên cạnh. Anh thức thời, lập dặm thêm:
"Tất nhiên trừ tôi ra."
Lục nghe xong thu đ/áng s/ợ kia, quay rót rư/ợu tiếp.
Kỳ hú h/ồn, âm thầm ng/ực thở phào. Anh chậm chút chắn đêm ngủ ở bệ/nh rồi.
Có đã nổi gh/en, miệng thích!
"Cô ấy... tôi." bỗng nói. Nếu tình cảm với vướng bận. Anh xét chút yêu thương cô.
Đằng này...
Hả? Ai?
Suýt đã thốt cho ng/u đấy, may thâm, n/ão bộ kịp thời xử lý trước thanh quản làm việc. "Cậu Vũ cậu?" Có chỗ không? Người Vũ thích? Thật khó tin! Đành rằng thời gian đầu quen nhiều nhưng đã hơn rồi nảy sinh tình cảm chút sao?
Tim ấy làm bằng sắt à? Hay vì miếng thịt thối "Liễu Linh"?
Lục nhìn quyết định phá lời hứa với Vũ, kể cho bạn thân nghe bí mật và cô.
Kỳ nghe rồi chỉ trợn há mồm, tin được, dựng lên:
"Lời cậu thật hả?"
Ôi trời! cả thoả hả? ngờ Vũ vậy. dám lập cả thoả biệt nữa. Là gái khác, nếu lấy được lo cách giữ kịp, làm đẩy ra xa tám trăm ngàn kilômet thế. Chợt ra điều đó, trợn lên: "Đừng là... cậu được "động phòng" nhé?"
Lục đen quắc nhìn sắp ăn tươi nuốt sống. Thằng cha cần thắng ra ruột không. lời, lập bịt ch/ặt trừ: "Tôi lời, cậu đừng chấp." Có vẻ mặt x/á/c định đoán sai.
"Ha ha ha.."
Kỳ được, phá ra nắc trên ghế, ngặt nghẽo, đ/au cả bụng. này, chỉ cậu cả họ hôn lâu rồi vẫn được đụng vào vợ thôi.
Đây chuyện trong ngày cảm thấy được an nhất.
Lục ngồi bên mặt đen đen hơn, giông k/inh h/oàng đổ bộ qua.
Không khí trong phòng xuống. Tới ý thức được sắp hoạ thân, thôi cười, cố gắng tạo ra bộ dáng nghiêm túc, nhíu mày thật:
"Có nếu thật lời cậu ca khó đấy. Cậu xem, Vũ cậu? Ít lí do đấy. Ví như: ấy đã yêu hoặc là... đàn ông." Tâm chợt động mạnh, sắc mặt Cô đàn ông?
Anh đã cho tìm tình cô, theo đuổi xếp hàng dài cả con phố hết. Nhưng được lọt vào xanh cô. Suốt mươi ba năm, mối tình vắt vai, tờ giấy.
Từ Vũ vì yêu anh. chả lẽ, lí do sau?
Nghĩ thì, lí do khả năng Phái vốn phái mấy tiểu thư lớn trong lụa càng mỏng ngọc pha lê dễ vỡ, chỉ cần gặp chút biến động đã sợ hãi, hoảng lo/ạn, đ/au chút Vũ, hề thấy điều trên cô, mẽ.
Bị trúng đạn, kêu la, thương ở tay, cái nhăn mặt có. Lại hay l/ực, mỗi đ/á/nh đ/au điếng cả h/ồn.
Anh cứ nghĩ, chỉ mẽ hơn khác. Nhưng giờ ngẫm lại, nó đơn giản vậy. Bản kia, ràng đàn ông. "Cô ấy xinh đẹp đồng được." hồi lâu tiếng, tự phản bác đoán Nếu lời để nghe chi bằng tự cho bản thân nghe.
Chuyện tuyệt đối nào! được cảm dù nỡ dội thêm xuống đầu nhưng nhắc nhở:
"Thần tôi vợ cậu đâu. Nhưng cậu biết, đa phần các gái đồng xinh đẹp."
Điều thật. Hơn chín mươi phần trăm đồng trai xinh gái đẹp, duyên. sa sầm mặt mày, giọng: "Chuyện nào! đây!"
Anh cầm áo, lùng ra ngoài. Duật nhìn theo, ra ghế, thở dài, ý về.
Anh tất nhiên điều xảy ra trên thắng bạn thân chí cốt Vừa phát ấy đàn ông, quá đi.
Có ra cậu thật sự Liễu Linh, bằng đã câu ngớ ngẩn đến đứa nhóc mười lăm tuổi đó.
Chuyện tình cảm, vốn thứ khó khó nằm bắt. Có nhiều ngộ nhận lầm tưởng giữa thói quen và tình yêu. hẳn cậu lầm tưởng giữa trả ơn và tình cảm đi. Chợt điện thoại di động để trên bàn n/ổ chuông, nhìn "Nhóc Con" trên màn hình, ngợi gì, bắt máy.
"Chuyện nhóc?"
"Cho mười phút đến bar Say Tình, nếu vợ đừng hối h/ận."
Từ bên kia vang giọng nam khá tré mang theo sự rắn, mẽ.
"Anh tới ngay." vừa nghe xong, phát hoảng, lập quơ lấy khoác ngoài, dậy, nhanh ra ngoài gió.