“Cô xem đi, phía phải…”
Cảnh sát Châu dừng lại, vào đằng đám người đông đúc cách thần thần bí bí, ngẩng lên người đàn trung niên đang đ/è thấp vành mũ ở hồ, chính Sinh.
“Trời má, đúng tà môn mà, gì vậy chứ!”
Anh cuống mức đầy hôi, lau mặt cúi người hạt lên.
Phía đối diện người đàn trẻ tuổi lùn b/éo, trên cổ đeo phỉ thúy hình tượng Phật xanh ngắt, chắc đó người đ/á giao dịch với ngày hôm nay.
“Coi như rõ rồi, bảo này, phải hề muốn giao dịch với đúng không?”
“Anh đang cố ý dài gian người m/ua khác chứ gì?”
Người đ/á ôm cánh tay của tức gi/ận đùng đùng Sinh, vội vàng giải thích.
“Ông Vương, cậu nói vậy sao chứ? Chính cậu mà, nãy đã giao hạt vào tay cậu rồi đấy thôi, nhưng nó tự đất.”
“Mười phút này, nó chốc lát biến mất ở túi của tôi, lúc khác thảm cỏ cạnh, như nó chân tự bay vậy đó, nghĩ đã gặp q/uỷ mất rồi…”
Nhắc q/uỷ, trừng to mắt, hãi nuốt nước bọt.
“Q/uỷ… Khụ khụ, cậu nói xem hạt phải thật sự vấn đề hay vậy? Vậy hay vẫn nên nó về chỗ cũ đi, mình ki/ếm tiền nhưng mạng mà tiêu tiền được.”
Anh cùng hạt lên, bày tư thế định ném nó hồ Vương liền vội vàng tay lại.
“Đừng nóng mà, chỉ đùa với vậy thôi hahaha.”
Anh ý cười dừng động tác tay giả, nắm ch/ặt viên ngọc bàn hai người chụm vào nhau, bắt nhỏ giọng bàn bạc giao dịch.
“Đúng rồi, chính ta, nó, ngờ cả người m/ua khác lưng tôi.”
“Cảnh sát bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ rồi, tuyệt đối đừng chạy thoát đấy nhé!”
“Được, cô đứng yên ở đây đừng đi đâu.”
Cảnh sát Châu đi vòng lên đằng trước, giơ tay hiệu cho cảnh sát Trần đang đứng ở phía xa, hai người đi “bọc đ/á/nh” Sinh.