Mồ hôi lạnh toát khắp người tôi.
Hai năm kể từ Tống Thuận Dương phát bệ/nh, ba tháng đầu trì được hình dáng bình thường. Cho đến lần ngưng tim phải vào ICU, sau c/ứu trạng anh ngày suy kiệt.
Da vàng nheo, rụng tóc g/ầy trơ xươ/ng phải ngồi xe lăn. Dần dần các chi chuyển màu tím đen, người khô nước, da bọc lấy xươ/ng từng đường gân.
Căn bệ/nh th/uốc chữa, chỉ biết về nhà ch*t.
Biết bao lần tôi tưởng anh sắp đi rồi, thế mà anh sống thêm hơn năm trời thế ăn uống bình thường, giao tiếp hàng ngày trở ngại.
Về mùi hôi...
Nghe Lộc nhắc tôi chợt nghĩ tới máy lọc khí chạy 24/24 nhà.
Trừ tối qua điện, chưa bao giờ tắt.
Tôi hỏi bà hồi hộp: "Cô có thẳng được không?"
Lộc lười nhác ngước mắt, xòe bàn tay trắng muốt đòi: kim cương thú vị đấy, tháo cho xem nào."
Tôi lập tức tháo nhẫn.
Lộc nắm lấy dùng ngón tay xoa xoa vài cái, xoay mặt khắc chữ về phía tôi:
"Nhẫn cưới đâu ai làm thế này. Khắc tên ngoài viền, khắc tự bên đây là Nhẫn Trói Dùng h/ồn nuôi h/ồn, thịt dưỡng thịt. Cô nuôi kẻ sống đằng đẵng, làm sao thân lên được?"
"Chiếc làm hắn sống Mạng hắn đã hư, đành đổi mạng lấy mạng thôi."
"Nhà nuôi nhỉ?"
"Còn mười ngày nữa là sinh nhật không?"