9.

Chu Sướng mở cửa với đôi chân trần. Nhìn thấy bó hoa hồng và hộp bánh kem trên tay tôi, vẻ mặt anh ấy vui hẳn lên.

Cuối cùng trên mặt anh ấy cũng nở một nụ cười, tâm trạng tôi cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Người làm nghề nào chuyên nghề đó, câu này quả không sai.

Nhưng khi nhìn thấy chân của Chu Sướng, tôi vẫn không kìm được mà nhíu mày.

Anh ấy lục trong tủ giày tìm dép, lấy ra một đôi hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa bóc tem.

Robot hút bụi như một con thú cưng, đi lại trên sàn nhà.

Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu giếng trời, qua khung cửa sổ rộng lớn chiếm trọn hai tầng lầu, là những tán cây xanh tươi đang đung đưa.

Cả căn nhà ngập tràn mùi thông tuyết nồng đậm.

Xét về mặt sinh lý, Alpha sẽ có cảm giác chống cự với pheromone của đồng loại.

Nhưng về mặt tâm lý, tôi lại khó tránh khỏi liên tưởng đến hai đêm đó. Những đêm mặn nồng được bao bọc bởi mùi thông tuyết.

Lý trí và bản năng đang chiến đấu. Tôi nhìn thấy phần gáy trần trụi của Chu Sướng: "Miếng dán ức chế của anh đâu?"

"Đây là nhà tôi, vậy khi ở nhà mình, cậu có dùng miếng dán ức chế không?"

"Tất nhiên là có." Tôi không chút do dự gật đầu.

"Ồ." Anh ấy mỉa mai vỗ tay, "Thế thì cậu giỏi quá rồi đấy."

Ngay sau đó, anh ấy lại giơ lọ hoa đã cắm sẵn ra trước mặt tôi, cười nói: "Thế nào? Đẹp không?"

Anh ấy cứ như vậy, muốn tức gi/ận cũng không thể.

Qua lớp bóng loáng của những đóa hoa rực rỡ, tôi thấy nụ cười của anh ấy. Gật đầu, tôi trả lời: "Đẹp."

Robot hút bụi đi đến dưới chân chúng tôi, anh ấy không thèm ngẩng đầu, bước qua đầu con robot rồi tiếp tục bận rộn với hộp bánh kem.

"Sao cậu biết tôi thích ăn xoài vậy? Còn bảo không thích tôi, nhưng sở thích của tôi, cậu lại biết rõ như thế."

Tôi không nói gì, cứ nhìn cái lưng đó một lúc lâu. Cuối cùng vẫn không thể nhịn được.

Tôi dùng một tay nhấc bổng anh ấy lên, quăng xuống ghế sofa.

Anh ấy vẫn còn định chạy. Dây buộc hộp bánh kem nằm yên vị trên bàn trà. Tôi tiện tay kéo lấy, buộc anh ấy lại thật ch/ặt.

Đừng bao giờ đ/á/nh giá thấp khả năng và tốc độ thắt nút của một bác sĩ phẫu thuật.

Anh ấy vẫn đang giãy giụa, bàn chân trần đạp mạnh vào n.g.ự.c tôi.

Tôi túm lấy mắt cá chân anh ấy, ấn ch/ặt.

"Đồ s/úc si/nh! Bụng tôi còn đang mang con của cậu đấy!"

"Đồ cầm thú, buông tôi ra! Có bản lĩnh thì đ/á/nh nhau một trận đi, đ/á/nh lén có gì hay?"

"Cả hai đều là A, tại sao người bị đ/è luôn là tôi? Cậu buông tôi ra, trước đây tôi luôn nhường cậu, có bản lĩnh thì buông tôi ra, đ/á/nh nhau một trận đường đường chính chính đi!"

...

Miệng anh ấy cứ mấp máy, không ngừng lèm bèm. Tôi cúi người xuống, dùng một nụ hôn để chặn lại cái cửa ngõ đó.

Một nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng anh ấy lại sững sờ tại chỗ. Không còn giãy giụa, không còn la hét.

Tôi nhân cơ hội đó, đi một đôi tất vào chân anh ấy, sau đó là một đôi dép.

"Người trưởng thành, anh chăm sóc bản thân quá cẩu thả rồi đấy." Tôi cởi dây trói, nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g anh ấy một cái.

10.

Cho đến khi bữa tối được dọn lên, anh ấy vẫn giữ im lặng.

Hôm nay tôi làm món giá đỗ xào mà anh ấy thích, nhưng anh ấy cũng không ăn nhiều.

Anh ấy chọc chọc vào bát cơm, vẻ mặt ủ rũ.

"Cố Giản." Anh ấy đặt đũa xuống nhìn tôi nói, "Ngày mai về nhà với tôi đi."

"Ngày mai tôi trực."

Sắc mặt anh ấy càng khó coi hơn, nhưng lại không tức gi/ận. Món giá đỗ bị anh ấy đảo đi đảo lại trong bát.

Tôi đặt đũa xuống, tiện thể "giải c/ứu" cái bát của anh ấy: "Thứ Bảy nhé? Thứ Bảy tôi rảnh. Sáng chúng ta đi trung tâm thương mại chọn quà, chiều về nhà ba mẹ anh."

Anh ấy lập tức cười toe toét. Thật ra anh ấy rất dễ dỗ.

Đêm đó, anh ấy ngủ càng không yên giấc, chưa đến nửa đêm, nửa người đã nằm sấp lên người tôi, răng cắn cắn mút mút vào tuyến thể của tôi.

Miếng dán ức chế bị x/é toạc, nát bươm, vứt xuống gầm giường.

Cuối cùng tôi vẫn phải mở lọ nước hoa ra, xịt đầy khắp giường, mới tạm thời trấn an được anh ấy.

Và đêm vẫn còn dài.

Anh ấy cuộn mình trong chăn, tôi bước vào phòng tắm, để nước lạnh dội từ đầu xuống.

Trời sáng, anh ấy từ từ tỉnh dậy. Câu đầu tiên tôi nói với anh ấy là: "Hay là chúng ta dọn về chỗ tôi ở đi?"

11.

Sáng Thứ Sáu, tôi vừa đến bệ/nh viện đã nhận được điện thoại của Trương Bình.

Trương Bình, chính là chú rể trong đám cưới mà tôi và Chu Sướng quen nhau.

Cậu ấy và người vợ Beta của mình vừa dọn vào nhà mới, muốn mời vài người bạn đến ăn mừng.

"Đừng nói anh em không cho cậu cơ hội, Chu Sướng cũng sẽ đến đấy."

"Không phải cậu thích người ta sao, đây là cơ hội tốt đấy."

Tủ đồ trong phòng thay đồ đang mở, tôi một tay cầm điện thoại, nhanh chóng thay quần áo.

Trên cửa tủ, có một tấm ảnh thẻ nền trắng. Tóc húi cua, áo sơ mi trắng. Ngay cả là ảnh thẻ vẫn cười rạng rỡ.

Bức ảnh đã được phóng to nhiều lần, đến mức gương mặt cũng có chút mờ đi. Nếu Chu Sướng ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đây là ảnh thẻ của chính anh ấy.

Thật ra tôi có chút lạm dụng chức quyền.

Thông tin cá nhân khi khám bệ/nh đều được lưu trữ trong hệ thống của bệ/nh viện, bác sĩ chỉ cần biết tên và số chứng minh thư là có thể tra c/ứu ra ngay. Còn tôi, từ khi ra khỏi trường Y, vừa khéo đã luyện được tài năng nhìn qua là nhớ.

Tôi tháo tấm ảnh xuống, lấy một tấm khác từ trong túi ra.

Đó là tấm ảnh chụp vài ngày trước, sau bữa tối, lúc Chu Sướng đang họp trực tuyến ở nhà. Miệng lẩm bẩm những ngôn ngữ tôi không hiểu, đeo cặp kính không viền.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm