Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1783: Tức giận lại hồi sinh!

05/03/2025 14:00

Những tiếng động ầm ầm vang vọng khắp trời, chấn động tám phương, ảnh hưởng tới biến hóa trong thiên địa. Bạch Tiểu Thuần phun ra m/áu tươi. Thân thể hắn không ngừng lui về phía sau. Toàn thân Quảng Mục cũng chấn động. Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ lạ. Trong lòng hắn cũng lấy làm kinh hãi. Hiển nhiên một quyền này của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho hắn cũng phải chấn động t/âm th/ần.

Nhưng không đợi Quảng Mục xuất thủ lần nữa, Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, lại chợt ngẩng đầu lên. Ở trong một tích tắc này, thân thể hắn rốt cuộc khôi phục lại hơn phân nửa. Trong nụ cười dữ tợn lại lao ra. Bất Diệt Đế Quyền... lại là một quyền đ/á/nh ra!

Tiếng n/ổ lớn vang lên, phá vỡ cửu thiên. Bạch Tiểu Thuần phun ra m/áu tươi, nhưng vẫn lao ra. Ở trong một tích tắc này, toàn bộ chiến trường giống như muốn n/ổ tung ra. Bạch Tiểu Thuần lùi về phía sau bốn năm lần. Nhưng đồng thời, Quảng Mục Thiên Tôn cũng không chịu nổi, phun ra m/áu tươi, thân thể lui về phía sau.

Nhưng hắn vừa lui về phía sau, Bạch Tiểu Thuần lại giống như sinh long hoạt hổ, vọt tới. Đám người Nguyên Yêu Tử ở phía xa, mỗi người đều mở miệng hít sâu một hơi. Tất cả h/oảng s/ợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thật sự giờ phút này Bạch Tiểu Thuần cho thấy sự đi/ên cuồ/ng cùng khó chơi ngoài dự đoán của mọi người. Trong ấn tượng của bọn họ, Bạch Tiểu Thuần hình như không phải là cái dạng này. Nhưng hôm nay Bạch Tiểu Thuần, lại cho thấy một sự thiết huyết!

Hắn rõ ràng bị thương. Mỗi lần va chạm, hắn đều sẽ m/áu tươi phun ra. Cho dù có lực khôi phục, nhưng ở dưới thương thế này kéo dài, vẫn khiến cho người khác không có cách nào chịu đựng được.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đi/ên cuồ/ng trong mang theo thiết huyết, giống như lấy vết thương đổi lấy vết thương, khiến cho Quảng Mục Thiên Tôn cường hãn, lúc này cũng hít thở dồn dập. Hắn lại phun ra m/áu tươi. Lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, hắn đã không còn là tự tin giống như trước nữa.

- Trở lại!

Bạch Tiểu Thuần lau đi vết m/áu tươi bên khóe miệng. Thoáng một cái, thân thể hắn không ngờ đ/á/nh ra hết quyền Bất Diệt Đế Quyền này tới một quyền Diệt Đế Quyền khác. Thiên địa r/un r/ẩy. phía sau hắn, từng đế ảnh một không ngừng trùng điệp. Cho dù bị thương, nhưng chiến lực này hình như càng lúc càng mạnh!

Bất Tử Quyển khôi phục, cũng trong một cái chớp mắt này, không ngừng bạo phát, làm Bạch Tiểu Thuần chống đỡ, khiến cho hắn ở trong một trận chiến này, lại giống như vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp. Hoặc là ngươi ch*t, hoặc là ta mất mạng!!

Sát khí kinh thiên, ra tay phát ra tiếng n/ổ lớn.

Sau khi Quảng Mục kiên trì đang một lát, phun ra búng m/áu tươi thứ bảy, thần sắc của hắn cuối cùng đại biến, nguyền rủa m/ắng lên.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi thật sự muốn tìm ch*t sao?

Quảng Mục không có cách nào không ch/ửi bới. Thật ra giờ phút này, cánh tay Bạch Tiểu Thuần cũng đã vỡ nát. Có thể nhìn thấy được xươ/ng. Trong lúc hắn phun ra m/áu tươi, cũng mang theo cả mảnh vụn của n/ội tạ/ng.

Nhưng hết lần này tới lần khác trên người của hắn, loại đi/ên cuồ/ng này lại càng mãnh liệt hơn. Nhất là trong ánh mắt hắn mang theo sát khí, càng làm cho Quảng Mục không chút nghi ngờ, cứ tiếp tục chiến đấu như thế nữa, coi như mình thật sự giành được phần thắng, nhất định cũng sẽ có nguy cơ sinh tử!

- Không đến!

Quảng Mục hít vào một hơi. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lại vọt tới, hắn chợt lui về phía sau. Thân là Thiên Tôn, mặc dù rất coi trọng thể diện, nhưng chuyện sinh tử còn lớn hơn nữa. Lúc này Quảng Mục không chậm trễ chút nào, lập tức lùi về phía sau. Hắn cũng lựa chọn giống như Phệ Linh Thượng Nhân. Hiện tại hắn cũng hối h/ận vì mình ra mặt trước.

Phía xa, đám người Nguyên Yêu Tử mắt thấy ngay cả Quảng Mục cũng lựa chọn lui lại, bỏ trốn, tất cả đều hít sâu. Mỗi một người nhìn nhau một cái. Rốt cuộc tất cả đều trở lại trong Tà Hoàng Thành.

- Cũng được. Chỉ cần hắn không đến bên trong thành trì, ở bên ngoài chúng ta cũng không quản được.

- Gia hỏa này rõ ràng đi/ên rồi...

- Mặc dù Tà Hoàng còn đang bế quan, nhưng tiếp tục như thế xuống, tất nhiên sẽ thức tỉnh. Đến lúc đó sẽ bắt hắn!

Không có đi để ý tới Quảng Mục Thiên Tôn bỏ chạy, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái xuất hiện ở bên cạnh đại ki/ếm trên trận pháp. Một tay hắn nắm ch/ặt đại ki/ếm bắc mạch. Lúc này hắn thở hồng hộc. Thương thế trong cơ thể rất nặng, nhưng lực khôi phục đồng thời kinh người. Chỉ là trong thời gian mấy lần hít thở, trong tiếng gầm khẽ Bạch Tiểu Thuần lại chợt một tay rút ra đại ki/ếm bắc mạch, tu vi bạo phát. Lực lượng thân thể khuếch tán ra, trực tiếp vung mạnh lên, sau đó lại một ch/ém về phía trận pháp!

- Mở cho ta!

Ầm ầm ầm!

Theo đại ki/ếm hạ xuống, trận pháp kiên cố này lại trực tiếp bắt đầu từ vị trí đại ki/ếm đ/âm vào trước đó xuất hiện vết nứt, chớp mắt lại lan tràn ra toàn bộ đại trận, sau đó trực tiếp tan vỡ n/ổ tung ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ quét ngang về bốn phía xung quanh, dâng lên gió bão chấn động thiên địa.

Ở trong bụi bặm tung bay, hơn mười vạn tu sĩ thế giới Thông Thiên bên trong trận pháp, mỗi một người mặc dù vô cùng suy yếu, nhưng loại cảm giác sống sót sau t/ai n/ạn này, khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ đều chấn động mãnh liệt. Nhất là sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, trong bọn họ có không ít người lập tức nhận ra, dường như nhìn thấy người thân. Có không ít người nước mắt cũng lưu lại.

- Khôi Tổ!

- Là Khôi Tổ!

- Khôi Tổ tới c/ứu chúng ta!

Những âm thanh này vang vọng khắp nơi. Lúc rơi vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, t/âm th/ần Bạch Tiểu Thuần cũng khó có thể bình phục được. Nhất là hắn chú ý tới hai người Lý Thanh Hậu cùng Linh Khê lão tổ, lúc này cũng đã suy yếu. Thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái, lại trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Lý Thanh Hậu. Hắn đưa một tay ra đỡ lấy Lý Thanh Hậu.

- Lý thúc!

Nhiều năm không gặp, lần này gặp lại, vốn phải có nhiều lời không hết nói. Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đây chỉ nói ra hai chữ. Lý Thanh Hậu mặc dù kích động, nhưng rất nhanh liền biến sắc. Hắn nắm lấy tay Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc lộ ra lo lắng vô tận. Hắn nhanh chóng mở miệng.

- Tiểu Thuần, nhanh đi c/ứu Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch!

Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này, toàn thân chợt chấn động. Hắn một cái chớp mắt rốt cuộc không thể hít thở. Thật ra hắn cũng đã nhiều năm không nhận được bất kỳ tin tức gì của hai nàng. Hiện tại đột nhiên nghe được, rốt cuộc lại là nguy cơ sinh tử.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ám vệ của Thái tử muốn mang theo con bỏ trốn

Chương 15
Ta là ám vệ của thái tử điện hạ. Sau một buổi yến tiệc, điện hạ bị một tên quan lại không biết trời cao đất dày hạ cho xuân dược. Đúng lúc ấy, ta tình cờ có mặt tại hiện trường, liền bị điện hạ mất lý trí lôi đi làm chuyện khó nói thành lời. Ba tháng sau, ta ôm bụng không ngừng to ra của mình, mặt mày tái mét. Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao một nam nhân như ta lại có thể... Mang thai?! Nhân lúc hỗn loạn, ta trốn khỏi kinh thành, cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác mà ngủ một giấc thật ngon. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ta cảm thấy có người đang vuốt ve bụng mình, thậm chí còn hôn một cái! Giật mình tỉnh dậy, ta đã rơi vào một vòng tay quen thuộc. Ngài ôm ta, toàn thân run rẩy, giọng khàn khàn cất lên: "Tiểu Thất dám mang theo cốt nhục của ta mà rời đi một mình, không nghe lời, đáng phạt!"
4.62 K
2 Nhân Tình Chương 22
6 Chụt một cái Chương 20
8 Báo Cáo Âm Ti Chương 15
12 Đúng Hướng Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm

Răng Trắng Mị Hoặc

Chương 13
Ta sinh ra tướng mạo bình thường, lại may mắn có một hàm răng đẹp tuyệt trần. Không cười thì thôi, hễ cười lên, đôi môi đỏ rực, răng trắng như ngọc, sáng trong vô song. Mười bốn tuổi, nhà có người tới xem mặt, bất ngờ xuất hiện một vị hòa thượng trẻ tuổi. Hòa thượng ấy dung mạo tuyệt mỹ, đôi mày đôi mắt mang vẻ từ bi, giọng nói ôn nhu như xót thương: "Tiểu thí chủ này có duyên với Phật, nếu gả làm vợ người, e khó trấn được phúc khí, còn thêm nghiệp chướng." Lời vừa dứt, nhà trai nhìn nhau sửng sốt, song hòa thượng đặt xuống một thỏi vàng, cha mẹ ta liền vui mừng khôn xiết. Giọng nói trong trẻo của hắn vang vào tai ta, lại tựa như dụ dỗ: "Chi bằng… theo bần tăng đi thì hơn." Nhưng về sau, ta mới biết, hắn nào phải hòa thượng đàng hoàng gì. Điều khiến tôi khiếp sợ hơn cả, là dường như… hắn si mê hàm răng trắng của tôi đến mức cùng cực.
Cổ trang
Kinh dị
Linh Dị
0
Tin Vào Tình Yêu Chương 23
Truy Lâu Nhân Chương 37
Ác Lân Chương 12
Hội Ngộ Chương 45