Chiếc USB đời quá cũ, không định dạng để xóa mật khẩu. rành kỹ thuật hack mà cưỡ/ng ch/ế lại dễ hỏng file.
Đành chọn vòng vo, điều tra xem Triệu Vũ đã sống thế nào khi manh khác.
Hai đứa nói chuyện hồi lâu, khách quán dần kéo nhau về.
Khu vực quanh vắng lặng hẳn.
Suýt soa nhắc, tôi khẽ hỏi Việt: "Tôi tính rồi sang khu Hạnh Phúc Lý, về hay đi
Ngô là tử tế, kiểu cảnh sát gan góc đeo sự thật.
Điều này hiện rõ qua chủ động tôi xin gỡ rối vụ Trần Xảo.
Nhưng tốt vẫn phải phải bằng giữa lý tưởng và thực tế. Vụ này động chạm lớn, cái mông trắng xóa kia bao nhiêu truân. Kẻ bóng hắc ám dễ dàng lật kèo một vụ án mạng.
Tôi bị cuốn vào, tay Còn guồng máy, cho cùng cần gì tay?
Ai ngờ chiếc mặt nạ bê bết mỡ màng ngước lên, không chút do dự: "Tôi đi cùng."
"Anh chắc chứ?"
"Chắc."
Bước khỏi mì, nhanh mở bản đồ dẫn đường. vẫn lăn tăn: "Ngô... cảnh sát Ngô, chuyện này nghiêm hơn nghĩ. Dù ra sự thật hay không, vẫn mất đó. nên nhắc..."
Lời chưa hết, phía trước xoay ngột tôi suýt mặt lưng. "Anh hồi xưa tôi trường cảnh sát vì gì
Đối diện ánh sắc lẹm, tôi nghĩ mấy đáp án: "Vì mơ? Vì công lý?"
"Trật lất! Vì dễ xin việc, lại là nghề ổn định."
"Vậy tôi vì...?"
"... ...Vì
"Vì nghỉ phép, phải lên rồi."
Tôi ngẩn ra, ta đã phanh cười. "Ý tôi là, gì cần lý do Không gì cũng phải đeo nặng gánh hèn nhát. giản để lòng thản, đã xắn tay thì đến nơi thôi."
"Với cậu phải hơn một tuổi. Cứ gọi Viêt không cần 'cảnh sát' với chả 'ngài'. Đi nơi rồi."
Đô thị quy hoạch, những đất cũ nơi khu Hạnh Phúc Lý kẹp giữa công trình Tấm rào xây xanh rớt con phố cũ trước khu cư càng thêm thảm hại.
Tắt ứng dụng đường, không ngờ khu này đã thưa thớt cư. Cỏ dại mọc tràn lối đi, lối bác bảo vệ.
Lòng vòng mãi, đành ngôi hóa đầu phố.
Quán nhỏ chật nhưng bầy đủ thứ từ rau quả đến đồ sẵn xếp la trên tủ Bà chủ ú ngồi sau thu ngân chiêu thêu thùa.
Nghe tiếng bà bẩm: "M/ua gì đấy?"
"Không m/ua, hỏi thăm ạ." lên tiếng.
Bà ngước lên liếc chúng tôi đầu đuôi. lôi điện phóng tấm hình lên: "Dì này Họ chắc cũng sống mấy năm rồi."
Bà chụp lấy điện thoại, đã cảnh giác: "Các cậu ổng gì?"