Ta treo tường thành, mơ mơ màng màng nghe thấy cuộc trò chuyện.
“Tướng quân, treo tường ba ngày rồi.”
“Nàng ấy nhận sai chưa?” Là giọng thanh của Ôn Hành còn trẻ.
“Chưa, nói, đi kiếp phải thêm tiền.”
“Xì.” Ôn Hành cười khẽ mang chút trào “Nàng ấy càng ngày càng đi/ên rồi.”
Ta hiểu rồi. Ta trở đóa hoa hỏng của Ôn Hành – nàng Cảnh của hắn, phụ nữ bị tư tưởng kiến áp bức. Cảnh Lê chuyện, dù Ôn Hành bận rộn đến mức nào thì nàng cũng sẽ tìm cách rối. Cuối cùng, Ôn Hành không thể nhịn được nữa, treo nàng tường thành.
Dù trước đây, cảnh Cảnh Lê bị hành khiến ở thiên giới cảm thấy vô thoải mái. bây giờ, lại biến Cảnh Lê.
Chỉ có thể nằm trong chăn phơi nắng – thật khổ sở.