Yểm Quỷ Báo Thù

Chương 6

20/09/2025 13:50

6.

Làng rơi vào hoảng lo/ạn.

Bởi vì mỗi đêm lại có người ch*t, truyền thuyết về q/uỷ Yểm đòi mạng lan truyền ngày càng dữ dội, nhiều người thậm chí không dám ngủ, sợ rằng trong giấc mơ sẽ bị c/ắt mất mũi, mất mạng.

Nhưng việc Viên Vọng quyết định, họ nào có cơ hội phản kháng?

Khi số người ch*t vượt quá nửa, cơ thể Viên Vọng đã khỏe hơn nhiều, thậm chí có thể không cần ai chống đỡ mà đi vài vòng ngoài sân.

Đến lúc này, mới có người chú ý tới vị quý nhân này.

“Làng ta rối lo/ạn thế này, sao vị quý nhân này lại ngày càng khỏe mạnh lên?”

“Đừng nói bậy.”

Trưởng làng nổi gi/ận m/ắng, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nghi ngờ. Trên đời những người tin vào chuyện thần m/a nhiều nhất không ai khác chính là dân làng dốt nát và thương nhân làm ăn.

Đúng lúc, hai nhóm người này gặp nhau.

Trưởng làng bắt đầu ngầm đồng ý để đàn ông trong làng khiêu khích tùy tùng của Viên Vọng, còn Viên Vọng có vẻ nhận ra điều bất thường, nên hành động càng nhanh.

“Á Thiết ra tay thật gọn ghẽ.”

Nhìn hắn uống xong th/uốc hôm nay, tôi và Linh Chi trao nhau một cái nhìn, đều thấy nụ cười hiểu ý trong mắt nhau.

Cỏ Hồi Dương đã uống cả tháng, thân thể hắn trông gần như đã khỏe hẳn, nhưng bên trong thì đã hỏng, th/uốc thang vô dụng.

Hồi Dương Thảo là để kéo dài mạng sống, dược tính mạnh mẽ, lấy sức sống hiện tại để đổi lấy sự “hồi sinh”.

Tuổi thọ của Viên Vọng, nhiều nhất chỉ còn trăm ngày.

Đang trong lúc tôi vui thầm, Giang Minh lại tìm đến tôi, sắc mặt nghiêm trọng hỏi:

“Giảo Giảo, em nói thật cho anh nghe, Viên công tử có định dùng dân làng để kéo dài mạng sống không?”

“Anh, anh nói gì vậy, Giảo Giảo không hiểu.”

Tôi miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt hoảng hốt đã bộc lộ.

“Anh là anh trai em, có gì mà không nói được.”

Tên ngốc này, thật sự đang tìm ch*t.

Lẽ ra tôi còn muốn gi*t hắn sau cùng, như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ hắn còn chút giá trị, muốn tìm ch*t tôi sẽ chỉ cho hắn một đường.

“Anh thông minh, đã biết rồi thì nên nghĩ cách tranh công. Hiện giờ em vẫn còn được công tử coi trọng , nếu anh chịu giúp một hai việc, công tử chắc chắn sẽ nhớ đến ân tình của anh.”

Nghe tôi nói chắc nịch, cộng với sự m/ù quá/ng vì số vàng trước đây, hắn liền đồng ý ngay mà không suy nghĩ kỹ.

Quả thật là một tên ngốc.

Tôi lườm hắn một cái, trở lại nhà thắp hương cho chị gái.

“Chị ơi, chờ thêm vài giờ nữa.Giang Minh tên khốn đó sắp tới để chuộc tội cho chị rồi.”

Không ngoài dự đoán, Giang Minh bị mê hoặc bởi đồng tiền nhanh chóng bị bắt, hắn cũng không suy nghĩ, hiện tại tình hình như thế nà, tất cả đều cảnh giác cao độ, ngay cả Á Thiết – tùy tùng võ nghệ cao của Viên Vọng cũng thận trọng, huống chi một dân làng bình thường biết võ.

“Chính mày giả dạng q/uỷ Yểm làm hại người sao?”

Trưởng làng gi/ận dữ, đứng không vững, được người đỡ lấy nhưng vẫn không nhịn nổi, dùng gậy to đ/á/nh mạnh vào lưng Giang Minh:

“Đồ s/úc si/nh!”

Giang Minh bị vải che miệng, muốn kêu cũng không ra tiếng, chỉ biết nhìn tôi ẩn trong đám đông mà nức nở.

Nhưng tôi chẳng có ý định ra xin xỏ, chỉ nhìn hắn bị g/ãy tay chân, bị dân làng nổi gi/ận đặt lên giàn lửa.

Đau không?

Khi chị tôi bị lớp “nhựa thơm” ăn mòn da để lộ lớp da non mịn màng không giống người thật, chị cũng đã đ/au.

Giang Minh, chính mày đáng đời, ngày đẩy chị ra ch*t, mày đã phải nghĩ tới hôm nay rồi.

Dân làng cầm công cụ lao vào Nữ Giới Đường, Viên Vọng lúc đó thong thả đi dạo trong sân.

Thấy dân làng đề phòng, hắn chỉ nhấc mi mắt, thản nhiên nói: “Đến rồi à.”

Giang Minh ch*t răng cắn ch/ặt, là do Viên Vọng sai người ra tay, dân làng từ lâu đã không ưa “quý nhân” này, nghe vậy càng nổi gi/ận, kéo đến đòi công bằng.

Những truyền thuyết dân gian về việc kéo dài mạng sống đã lan truyền, nay có lời khai của Giang Minh, lại trực tiếp thấy người vốn yếu trở nên đầy sức sống, họ càng tin vào suy đoán của mình.

Dù nhà họ Viên quyền quý vô song, cũng không quan trọng bằng mạng sống của bản thân.

Dân làng và Viên Vọng đều nghĩ vậy, sát ý không che giấu.

Nhưng tiếc thay, mạng của nhóm người hôm nay, tôi đã định sẵn. Những dân làng cầm đuốc bỗng thấy cánh tay bị bỏng, hoảng hốt phát hiện cánh tay mình tự nhiên bốc ch/áy.

Nhưng rõ ràng họ không hề chạm lửa!

“Ngân th/iêu.”

Giọng nói êm ái, chứa nụ cười lúc này nghe như q/uỷ ám mạng, dân làng kinh hãi nhưng không thể ngăn ngọn lửa lan ra khắp cơ thể.

“May nhờ Giảo Giảo, ý tưởng này thật tuyệt.”

Viên Vọng nheo mắt, nhìn cảnh tượng như địa ngục hiện ra trước mắt, nụ cười trên môi ngày càng rộng.

Ngân th/iêu, thứ do nhà họ Viên nghiên c/ứu để hợp lệ với một số gia tộc âm hôn, liên tục uống hơn mười ngày, khi đến gần nhiệt độ cao sẽ tự bốc ch/áy, cho đến khi chỉ còn một nắm tro.

Tôi cúi mắt, nghe tiếng kêu đ/au liên tục và âm thanh tụng kinh nhẹ nhàng trong nhà hòa quyện, tựa như một bản nhạc tuyệt diệu khó tìm trên đời.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
8 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm