"Họ Thẩm? Ý cậu nhà họ ở Nam Thành?"
Không đúng, so thân của hắn, nên kinh ngạc hơn dám tính chuyện tôi!
“Tớ ông!"
"....Tớ biết, kiểm tra rồi."
Mặt đỏ bừng lên.
"Ý hai chúng ta ông..."
"Vậy sao? Cậu chấp nhận nhiều người, chấp nhận ông?"
"Đã nói phải nhiều người rồi! một cặp."
Không thôi, vừa xong, biểu của Phan trở nên khó hiểu.
Tôi yếu ớt lên tiếng: "Tóm lại, có nhu cầu tình dục cậu, hiểu chưa?"
Thẩm Phan cười lạnh.
"Lúc nãy ai mềm nhũn trong vòng tay hả?"
Là tôi.
.......
"Nhưng cũng phải cậu, dù Từ tới, cũng vậy thôi."
Thẩm Phan im lặng.
Khi nói, khí thế của thêm mạnh mẽ.
Một sau, nghiến răng, lùng nói: "Cậu dám đem Từ so sánh tớ?"
"Các cậu bạn cùng của so sánh được?" ương bướng ngẩng cao cổ, lẽ cậu nghĩ cao quý hơn cậu ấy?"
Vừa nói xong cắn lưỡi.
Ánh mắt Phan chợt tối sầm.
Không sắp đi/ên.
Nghĩ lại, sợ gì.
Dù cậu của nhà họ Thẩm, chẳng phải vẫn tự nguyện kẻ theo đuôi bấy lâu?
Hơn nữa, chính kẻ nhòm ngó trước, có lỗi.
Tôi lấy tự tin.
Thẩm Phan biết những suy tính trong lòng tôi, bóp cằm tôi, bắt thẳng vào mắt hắn.
"Nói nữa, Quan Khắc."
Tôi bực bội lẩm bẩm: "Câu nào nghe rõ? Nói gì chứ?"
"Nói trong lòng em, anh Từ gì nhau, hề có hứng thú hay ham anh."
......
Tôi mắt lặp lại: Từ..."
"Mở mắt ra mà Không được mắt!"
Tôi bắt đầu giãy giụa: cằm đ/au quá, nói nữa, phải nói theo những gì anh bảo? Buông ra."
Thẩm Phan chế nhạo.
Nghe tiếng chế ch*t ti/ệt đó, người, tức gi/ận.
Hắn đang chế à?
Lúc nãy đang chế à?
Tôi hít một hơi sâu, trừng mắt hắn.
"Thẩm Phan, anh phải thích?”
"Hôm nay sẽ nói thẳng ra luôn.”
"Em những cô gái tho mềm mại, hiểu Anh có liên quan gì đến tho mềm mại?”
".....Chỉ tiếp xúc thân hai mà đến em.”
"Chẳng lẽ anh đ/ộc thân đến tuổi này chưa được ai yêu sao? Ha ha..."