16.
Vân là tôi, ruột.
Tôi cũng là con của Ca.
Vân hơn hai tuổi.
Năm ba tuổi, khu nhà ổ ở khu bị ch/áy, Ca trong đám ch/áy, và cũng lạc nhau.
Sau đó, rất chuyện xảy ra, dần quên mất dáng vẻ của cũng không nổi năm xưa có do tưởng tượng ra hay không.
Vân được nhà họ thấy và nuôi dưỡng, còn lang thang ở khu năm mười hai tuổi thì được đưa đi.
Vân vừa gặp nhận ra tôi.
Anh nhận ra có ý đồ x/ấu với tôi, nhìn bản chất bi/ến th/ái của nên mọi cách rời đi.
Nghĩ những việc làm, đ/á/nh thêm một trận nữa: "Sao không nói thẳng ra? không có à?"
"Phó và nhà họ em là em bọn họ sẽ em sao? Hai này, không em ở lại chỗ Tốt nhất em nhận vĩnh viễn nhận."
"Anh cứ nghĩ, toàn là nghĩ, sao còn cho là đúng hơn cả vậy? là tôi, không ba cả là ba cũng không có thay lựa chọn."
Tôi và cãi nhau một trận, rồi không vui vẻ gì mà đường ai nấy đi.
Đến khi lại thì rời rồi.
Tôi làm ầm ĩ với Triêu: "Sao có thể đi? Sâm nhìn là không tốt, quay chẳng khác đưa cừu vào cọp?"
Phó nói: "Tự cậu lựa chọn."
Ngón tay cái xoa xoa sau gáy tôi: rảnh lo chuyện bao đồng."
Thước bảng của có công dụng mới.
Cây thước lạnh lẽo lướt trên lưng tôi, nói: "Không chịu được thì nói khẩu an toàn."
Lão bi/ến th/ái này.
Sau đó, cũng hiểu ra, sao lại trao cho tôi, khuyến khích phản kháng lại ta.
Bởi vì chính cũng sợ sẽ tôi.
Tôi chưa bao giờ kiên trì cùng.
Cởi bỏ quần áo, chính là một con thú hoang.
Nếu thuận một cách vô điều kiện, sẽ không thể phán được khi bị thương.
Nếu nuông chiều của của sẽ nhấn chìm tôi.
Thật quá th/ích!