10
Tôi đẩy ra, cố thoát khỏi ấy:
“Tạ Tri Duật, thả ra đi.”
“Anh không thả, nếu thả ra, đi mất nữa.” ch/ặt hơn.
Tôi vô thức dịu giọng: “Tôi không đi đâu cả, chuyện gì thì ta vào trong nhà nói chuyện.”
Anh không còn lựa chọn ngoài việc buông ra.
Tôi xuống nhặt đồ vật rơi trên đất. ngờ nhanh hơn bước.
Anh lấy và từ đan những ngón vào tôi.
Giọng nói trầm thấp: “Đi thôi.”
Tôi vào phòng nhìn quanh, tìm đôi dép nữ lớn hơn chút, đưa cho ấy:
“Ở không dép đàn ông, đi dép đi vậy.”
Anh đưa ra nhận lấy, khóe môi hơi cong lên.
“Anh ngồi xuống đi, lấy cho cốc nước.”
Uống nước xong, ta kéo về phía mình mà không nói lời:
“Chi thêm lát nữa.”
Anh vùi vào hõm hít lấy hơi cách tham lam.
Tôi sờ đầu Tri Duật, sao vậy?”
Cơ thể đờ trong giây lát.
Một lúc sau, ngẩng đầu vô tư nhìn vào mắt trầm giọng nói:
“Chi con người thật sự anh. chỉ diễn mà thôi.”
“Anh thích phong cách điềm tĩnh và chững Mãi đến khi nhìn thấy nhắn gửi, nhận ra mình đã sai.”
Tôi sửng ngập ngừng hỏi Tri Duật, chẳng lẽ thích sao?”
Anh nhéo ánh mắt dịu dàng và yêu thương:
“Chi đã thích rồi.”
Nghe tim hơi rung đột nhiên không dám nhìn vào mắt ấy.
Anh đôi mắt đen nghiêm túc:
“Chi hiện tại không thích không sao, thể cho hội không?”
Tôi nhìn chăm chú, mím môi nói:
“Tạ Tri Duật, đã gửi nhắn cho rồi đó, không phải con gái ruột gia, không phải con gái gia danh tiếng.”
“Ở bên sẽ không ích thương mại cho anh. còn dám thế à?”
Giọng trầm xuống: “Chi thích con người em,tình cảm không cần ích gì.”
“Vốn đến đoạn kết hôn rồi yêu sau, phát hiện mình đổ vỡ rồi.”
Anh chạm nhẹ vào má mắt long lanh:
“Chi ta coi hôn ước không tồn tại, nay sẽ cho đến khi ý, không?”
Nhìn thấy im lặng hồi lâu.
Anh mím môi và đôi mắt hơi đi.
Thật sau trả lời:
“Được.”
Ở bên Tạ Tri Duật hai không hoàn toàn vô cảm ấy.
Nếu tiếp đi ấy.
Anh chút hưng phấn: “Chi em, ý rồi sao?”
“Ừm.”
Nghe câu trả lời cười khúc khích, nụ cười trên môi gần sắp chạm tới tận tai rồi.
Đây con người thật ấy.
Tươi sáng tùy ý.