Tiếng báo máy móc lại vang lên bên tai: "Nhiệm mới đưa ra: đến giờ ăn các bạn nhỏ, với tư cách là trưởng bạn phải đảm bảo chế độ ăn uống mặn hợp, dinh cân bằng bọn trẻ, kén ăn"
"Nhắc nhở: Nhiệm bắt buộc! Hoàn sẽ phần hệ thống."
Hờ, thể nghỉ ngơi một chút hay sao?
Thôi rồi, thân là trưởng phải có với bọn trẻ.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi tiến về nhà ăn.
Giáo viên đời sống chuẩn cơm trẻ.
Tôi ý ta sắp xếp phần ăn đều chú ý mặn, có lẽ này.
Tên tiểu q/uỷ ch/áy trông có vẻ khá gai góc chỉ vào phần rau, nói: "Con ăn rau, ăn như no, đổi thịt.”
"Tráng ca bản rồi sao."
"Thằng q/uỷ xong đời rồi, công tay ca gi*t 10 tên tiểu q/uỷ như nó."
"Giá trị vũ lực ca chơi tồi, biết lần ấy có thực hiện màu đây."
"Xin các vị ngồi trước màn hình, gi*t tên tiểu q/uỷ có coi là hoàn không?"
Lúc viên đời sống cộc cằn đáp: "Trò phải ăn, cãi lời.”
Làn da nhóc lại bắt bong tróc, nhe răng lao vào ta.
Vị viên đời sống chẳng kiên nhẫn, lấy ra một vật hình dáng giống như d/ao.
Tôi xoa nhóc: "Tiểu Khang à, phần thịt trưởng sẽ dành trò, nhưng mà phải ăn nhé.”
Tên những đứa tự động hiện lên tôi.
Suy cùng trưởng phải biết tên từng đứa trẻ.
Tiểu Khang rụt cổ lại, nhìn bằng đôi sáng ngời, hiện lên vẻ cảnh giác giống như một thú nhỏ.
Tôi lấy chiếc muôi tay viên đời múc nhóc q/uỷ thêm một ít thịt, nói với nó: "Mau đi ăn đi.”
Tiểu Khang nhìn hai phần thịt liền vui vẻ nhoẻn cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, cầm cơm rời đi.
Giáo viên đời sống nhất thời ngẩn, vẻ mặt sửng sốt nhìn tôi.
"Tráng ca kinh ngạc rồi."
"Tráng ca vẫn luôn dùng vũ lực bản, nhưng có đôi khả năng lý giải ấy thật đủ."
"Chiến lược ca chính là có chiến lược, thường đều theo cái nếu có thể dùng vũ lực chẳng giữ lại làm gì."
"Người mới trâu bò mà lừa bỏ đi luôn."
Trang d/ao trên tay viên đời sống đã biến mất.
Tôi trên công tác ta có đề tên "Lưu Tráng”.
Tôi nhẹ nhàng nói với ta: "Thầy chỗ bọn trẻ hoạt đừng nên khí hiểm, tránh làm mấy đứa thương.”
Lưu cau mày đáp: "Biết rồi, biết rồi.”
Bữa ăn hay thúc.
Đến lượt nhiên chẳng còn món mặn nào, chỉ là rau.