Cứ thế, tôi chữa bệ/nh cho Thẩm Quân Trạch từ đầu thu đến mùa hè nóng nực hiện tại, tôi bị Thẩm Quân Trạch đ/á/nh dấu ngắt quãng đã nửa năm ròng.
Khi nghỉ hè về nhà, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau — không được đ/á/nh dấu, nếu không sẽ lộ bí mật. Tôi không định để người thứ ba biết về thỏa thuận giữa tôi và Thẩm Quân Trạch.
Về việc Thẩm Quân Trạch đ/á/nh dấu tôi suốt nửa năm qua, bản thân tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại, dạo gần đây Thẩm Quân Trạch càng lúc càng dính ch/ặt, dính đến mức có cảm giác như chúng tôi đang yêu đương và sống chung vậy.
Chủ yếu là vì chúng tôi đều đang ở học kỳ hai năm thứ ba, số môn học ít hơn nhiều.
Thẩm Quân Trạch nhân cơ hội này đề xuất với tôi — trong một tuần đ/á/nh dấu nhiều lần hơn, lần sau giải phóng pheromone sẽ dễ chịu hơn, rồi trong một tuần đ/á/nh dấu tôi nhiều lần.
Có một lần Thẩm Quân Trạch vừa đ/á/nh dấu tôi xong không lâu, tôi lại nhận được thông báo phải đi học bù. Lúc đó tôi chỉ dám ngồi hàng sau, tan học là đi nhanh ngay.
May mà người ngồi cùng tôi là Beta không ngửi thấy pheromone, nếu không tôi thật sự nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
Một chuyện khác là Thẩm Quân Trạch dẫn tôi đi chơi thành phố bên, tôi tưởng cậu ấy sẽ không đ/á/nh dấu tôi nữa.
Không ngờ Thẩm Quân Trạch nói: "Thư Dương, có gì đâu, dù sao ở nơi khác cũng không ai biết chúng ta, cậu sợ gì chứ? Hơn nữa nếu về nhà mới đ/á/nh dấu thì không đủ thời gian để cậu phân tán pheromone trong cơ thể đâu."
Tôi nghĩ một lúc, thấy cũng có lý, liền đồng ý.
Cứ thế, trên đường đi chúng tôi gặp hai cô gái, họ muốn chúng tôi giúp chụp ảnh. Chụp xong, họ ánh mắt lấp lánh hỏi: "Hai người có phải là một đôi đang đi du lịch không?"
Tôi vừa định phủ nhận, Thẩm Quân Trạch đã thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, đúng vậy."
Tôi trợn mắt nhìn Thẩm Quân Trạch, cậu đang nói gì vậy?!
Sau khi biết tin này, hai cô gái vừa nói vừa cười rồi bỏ đi.
Tôi vẫn còn choáng váng, Thẩm Quân Trạch thấy tôi ngây người như vậy liền giải thích: "Thừa nhận là người yêu thì sẽ giảm được nhiều phiền phức lắm."
Tôi nhìn cậu ấy kỹ một lúc, phát hiện biểu cảm của cậu ấy rất thành khẩn.
Cuối cùng tôi bất đắc dĩ nói: "Thôi được, cái gì cậu cũng nói hay ho được cả." Nói xong tôi cúi đầu không nhìn cậu ấy nữa.
Không nói đùa đâu, lúc nãy Thẩm Quân Trạch buột miệng nói chúng tôi là người yêu, thật sự khiến tôi cảm thấy khá tốt.