Tôi đặt chỗ ngồi đôi ở hàng ghế sau.

Ánh đèn mờ ảo, trên màn hình lớn vang lên tiếng nhai nuốt của tên sát nhân.

“Ăn em, em sẽ mãi mãi thuộc về tôi…”

Người phụ nữ phản bội chồng bị chính chồng mình s/át h/ại dã man, cuối cùng còn bị nấu chín rồi ăn thịt.

Là một nhà tư bản, tâm lý của tôi vốn rất vững vàng.

Nếu không đã sớm bị mấy nhân viên công ty đàn áp tơi tả.

Tay tôi sờ vào đùi Lăng Dự, vốn định lén ăn vụng.

Nhưng cảnh tượng quá kinh dị đẫm m/áu, tôi gi/ật mình, tay ấn mạnh hơn.

“Đừng sờ nữa.”

Giọng cậu ấy trầm đục, pha chút khàn khàn.

Tôi suýt nữa nghe nhầm thành giọng của người chồng kia.

Tôi vội rút tay lại, uống ừng ực mấy ngụm coca để trấn an.

Rạp chiếu phim tối đen, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Lăng Dự, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt.

Khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, lần này mang chút nồng nhiệt.

Trong lòng tôi vui sướng.

Đôi khi lời nói của Trần Trường, bạn thân từ nhỏ của tôi, cũng có lý.

Đàn ông đều là động vật bản năng.

Đèn tắt, không gian tối mịt mới dễ làm chuyện x/ấu.

Dù Lăng Dự là trai thẳng, nhưng không khí kinh dị và môi trường kín đáo sẽ dễ kí/ch th/ích th/ần ki/nh.

Tổng tài mà không ngang ngược thì sao gọi là tổng tài?

Tôi được nước lấn tới, đ/è Lăng Dự lên ghế rộng, hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ.

Trời đất quay cuồ/ng.

Hôn đến mức tôi bị đẩy ngược vào lưng ghế.

Tôi hơi choáng váng.

Đúng là trai thẳng đi giao đồ ăn bất kể mưa gió, mạnh mẽ thật.

Nhưng Lăng Dự đã vào guồng, không sợ không dụ được cậu ấy.

Có người từ ghế bên cạnh bước ra.

Không thấy mặt, chỉ cảm thấy dáng người cao g/ầy quen thuộc.

Đèn bật sáng, phim kết thúc, thân hình nóng bỏng đột ngột rời xa.

Môi Lăng Dự hơi đỏ, ánh mắt lảng tránh.

Tôi khẽ mỉm cười.

Trai thẳng đúng là khó hiểu.

Tôi nắm tay Lăng Dự, bước ra lối đi.

Có mùi hương thoảng qua, tôi cố hít lấy nhưng chẳng ngửi được gì.

Chắc là nước hoa từ người vừa rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm