Tôi vào giảng đường lớn nơi hai lớp cùng chung tâm trạng nơm nớp lo sợ.
Cả phòng lập yên ắng mọi ánh đổ dồn về phía xúc khó Thi thoảng lại liếc Kiều Duyệt gục mặt ở hàng ghế đầu.
"Tiểu Tiêu, lại mau!"
Bạn hốt hoảng vẫy gọi tôi. Vừa tới nơi, cô ấy lập một đoạn cho xem.
Vừa xem cô ấy lẩm bẩm: "Thật lòng mà nói, tớ khâm phục cậu nhất! Suốt ba bốn năm trời không ai phát hiện cậu con cho tới cậu phơi bỏ phận để đu đưa Việt. Gu chọn bạn trai cậu càng khiến tớ ngưỡng m/ộ thắt ruột thắt gan!"
Tôi ngơ ngác video. Đó clip phỏng vấn ngồi ăn cơm trước công trường. Thấy vẫn đờ đẫn, bạn hối thúc xem tiếp.
Khi đoạn buông lời "5 triệu còn chẳng nổi chiếc xe thể thao tử kết thúc, hình bất ngờ chuyển cảnh.
Nữ phóng viên tình khiêu khích: "Lúc hỏi về triệu, xem dư tài khoản? lẽ sự nghĩ chuyển tiền cho mình?"
Tiêu kh/inh khỉnh đáp: "Ai thèm triệu? tài khoản còn triệu nên gi/ật cả mình!"
Nữ phóng viên mặt: thể cho xem dư thực tế không?"
Dưới ống kính camera, chiếc điện thoại nứt hình hiện lên rõ mồn Nhìn thấy dãy dài ngoằng trong tài khoản, suýt há mồm.
Tôi vội tạm dừng để đếm từng con số: "Hàng đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu, chục triệu, tỷ...". Số dư lên tới hơn 3 tỷ! Ngay cả bố cũng chắc nhiều tiền mặt này!
Tôi choáng nhớ lại cảnh đêm qua dễ dàng 70 triệu. Thì đó tiền chính anh? Rốt cuộc ai vậy?
Bạn còn nóng lòng hơn tôi: "Tiểu cậu biết trước phận đại gia ảnh rồi đúng không? Giấu kín quá nhỉ!"
Tôi kịp cả phòng lại chìm vào im lặng.
Ngước lên, thấy mọi theo vào. Ánh chăm chú về phía tôi. Đột Kiều Duyệt đỏ hoe thổ lộ: "Tiêu Việt, em..."
Anh thản nhiên qua, đặt chiếc quà xảo lên bàn tôi. Bàn thon dài những ngón đ/ốt rõ đặt lên trán tôi: khó chịu không?"
Tôi ngô lắc đầu. Tiếng cười trầm ấm vang lên: "Đúng ngốc." Anh ngồi xuống bên cạnh thì thầm: "Em càng lúc càng đáng đấy." Rồi chiếc ngọc: "Mở xem đi."
Từng lớp bọc tháo ra, "Giọt lệ hiện ra. kinh ngạc anh. "Thích không? Hôm qua thấy em giơ nhiều lần." Hóa vì thấy thích!
Cả ngày hôm đó, đầu óc bị băng biết hơn cả mình. Mọi diễn biến theo mờ nhạt trong ký ức.