“Ba ơi, mẹ ơi, Tiểu Dũng!”
Tôi r/un r/ẩy gọi, gần như bật khóc.
Ba người họ vẫn nằm bất động.
Tiếng đ/ập cửa bên ngoài dồn dập hơn.
Tạch... tạch... tạch...
Tạch... tạch... tạch...
Giữa tiếng đ/ập vang vọng, có tiếng hô khàn khàn đồng thanh:
“Cùng đi nào!”
“Cùng đi nào!”
“Cùng đi nào!”
Càng lúc càng nhiều bàn tay đ/ập rầm rầm vào cửa, vào tường, vào cửa sổ.
Trên mái nhà cũng có thứ gì đang gõ, khiến cả căn nhà rung bần bật.
Trên phản, ba tôi, mẹ tôi và Tiểu Dũng cũng rung lên theo.
Toàn thân họ co gi/ật, miệng phát ra những âm thanh quái dị.
Giọng nói méo mó, không còn giống người nữa:
“Cùng đi nào!”
“Cùng đi nào!”
“Cùng đi nào!”
Bỗng từ xà nhà buông xuống một sợi dây thừng, đầu dây đã thắt sẵn một vòng tròn, lơ lửng ngay trước mặt tôi.
Qua vòng dây, cảnh tiệc mừng nhập học năm ấy chợt hiện ra.
Dân làng nâng chén chúc rư/ợu.
Ba tôi say khướt, khoác lác chuyện mồ mả tổ tiên bốc khói xanh, nhà tôi đời đời đỗ trạng nguyên.
Tiểu Dũng cúi đầu ăn ngấu nghiến, mẹ tôi cười tươi như hoa.
Kim Hiểu Văn say mèm, Thu Ca đỏ bừng mặt, cả hai cùng nâng chén với tôi.
Ba chúng tôi lấy giấy báo nhập học ra khoe.
Hiểu Văn đỗ rồi, Thu Ca cũng đỗ.
Anh chị em trong làng năm ấy trúng tuyển gần hết.
Chúng tôi sẽ cùng rời làng, lên phố học đại học.
Trong cảnh tưởng ấy, Hiểu Văn và Thu Ca đeo ba lô, mấy người khác đi theo, cả đoàn rời làng trong ánh bình minh đỏ rực.
Thu Ca quay lại vẫy tay gọi:
“Cậu ơi, cùng đi nào!”
Nụ cười rực rỡ của cô ấy vang vọng trong đầu.
Tôi bước lên, hòa vào dòng người.
Cùng đi thôi.
Lên thành phố.
Học xong được phân công việc, được cấp nhà, cưới vợ sinh con, sống như dân thành thị.
Có chợ, có bách hóa, có hiệu sách, có công viên, có rạp chiếu phim.
Muốn m/ua gì, ăn gì, chơi gì cũng có.
Mặc quần áo thời trang, làm việc giờ hành chính, ốm đ/au có bảo hiểm, về hưu có lương.
Không phải dậy sớm thức khuya, không dầm mưa dãi nắng, không phải chạy vạy khắp nơi chữa bệ/nh.
Tuyệt biết mấy.
Tuyệt biết mấy...
Cơn hạnh phúc ngây ngất ập tới, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lơ mơ nghe tiếng gà gáy.
Tôi mở mắt.
Phát hiện mình đang quỳ gối trước cửa từ đường.
Từ đường quanh năm khóa bằng xích sắt, trừ dịp Tết và m/a chay.
Cổ tôi đang mắc kẹt trong chiếc xích.
Sắt lạnh cấn vào cổ và cằm, toàn thân rã rời như vừa ngạt thở cả đêm.
Tiếng gà gáy vang từng hồi, rá/ch toạc không gian tĩnh mịch.
Tôi vặn người thoát khỏi xích, ngã vật xuống đất, đ/au ê ẩm.
Mỗi cử động đều nhức nhối, như vừa bị đám đông vây đ/á/nh.