Bên trong tối đen, như thể bước vào là không thể quay lại. Tôi nổi da gà, không dám nhìn.
Tử Phong quay lại hỏi: “Ai đi cùng tôi?”
Mọi người nhìn tôi.
Tôi chỉ vào mình, không tin nổi: “Tôi? Tôi sao?”
Giai Giai quá sợ, Hàn Minh bị thương, nên chỉ có tôi đi cùng Tử Phong xuống tầng hầm.
Bên trong lạnh lẽo, ẩm ướt, có tiếng nước nhỏ giọt và mùi rêu nhàn nhạt. Có bàn ghế, giường tủ bỏ hoang, có lẽ từ các phòng khách sạn. Trên sàn có vệt đỏ, hóa ra là một chiếc vòng tay đỏ. Nhưng thứ khiến tôi chú ý là một bức ảnh rá/ch, c/ắt từ ảnh nhóm, người trong ảnh là Hàn Minh.
Sao ảnh của cậu ta lại ở đây?
Khách sạn này đang ở thời điểm ba năm trước, tầng hầm cũng vậy. Lẽ nào Hàn Minh từng đến đây ba năm trước?
Tôi sốc, tóc gáy dựng đứng. Đột nhiên, tôi cảm thấy thứ gì đó bò qua chân, gi/ật mình bật đèn pin nhưng không thấy gì.
Tử Phong hỏi: “Sao thế?”
Tôi r/un r/ẩy: “Có gì đó bò qua, to lắm, như rắn.”
Tử Phong ngạc nhiên: “Rắn? Làm sao sống được ở đây?”
Ngay lúc đó, tiếng sột soạt vang lên, như có thứ gì đang bò nhanh. Chúng tôi chạy thục mạng về phía cửa. Gần đến lối ra, tôi vấp ngã.
Bình luận:
[Chạy đi, đừng để bị bắt! Chúng ăn thịt người đấy, chính x/á/c là dây leo, một phần của Hạo Ngôn, vì đây là nơi ch/ôn cất hắn.]
Ngay trước khi ngã, những thứ đó nâng tôi lên, như sợ tôi bị đ/au. Tôi hoảng lo/ạn vùng vẫy. Tử Phong đã trèo lên cầu thang, hét: “Đóng cửa nhanh, có rắn!”
Cánh cửa sắt đóng sầm. Tim tôi chìm xuống, tay chân lạnh toát. Chỉ còn tôi và thứ đó trong tầng hầm.
Chúng bò nhanh, quấn lấy chân và eo tôi, mềm mại, trơn nhầy, thoang thoảng mùi rêu. Không phải rắn, là dây leo.
Càng vùng vẫy, chúng càng siết ch/ặt, như sợ tôi chạy mất. Chúng luồn dưới áo, ép sát da tôi.
Tôi kêu lên đ/au đớn, chúng nới lỏng, như biết đã làm tôi đ/au.
Khi giãy giụa, tôi ngửa đầu, vô tình đ/ập xuống sàn, đ/au đến hoa mắt. Chúng nâng tôi cao hơn, không chạm đất.
Bình luận hiện ra:
[305 đi chuẩn bị bữa sáng yêu thương cho vợ, về thấy vợ chạy mất, còn đến nơi nguy hiểm. Giờ hắn đang gi/ận dỗi.]
[Vợ không ngoan phải bị ph/ạt!]
[Nếu vợ làm nũng, 305 sẽ tự đưa dây xích cho vợ.]
Đầu óc tôi trống rỗng.
305 là Hạo Ngôn? Hắn ở ngay đây?
Dây leo càng táo tợn, chạm vào v*** n*** c**. Tôi không còn cách nào, đành làm nũng theo bình luận.
Thay vì vùng vẫy, tôi giả vờ sợ hãi, khóc nức nở: “Đàn anh, anh đâu rồi? Em sợ!”
Dây leo chậm lại, nhưng không ai đáp.
Bình luận:
[Dễ thương quá, hôn cái nào!]
[Gọi là chồng đi, hiệu quả hơn!]
Tôi lau nước mắt, thử gọi: “Chồng ơi, anh đâu rồi?”
Ngay lập tức, dây leo thả lỏng, tôi rơi vào một vòng tay lạnh giá nhưng thơm ngát.
Hạo Ngôn ôm tôi, vuốt lưng: “Đừng sợ, anh đây. Ngoan nào.”
Tôi tức nhưng không dám thể hiện, chỉ vùi đầu vào ng/ực hắn, để hắn dỗ dành. “Chồng, sao anh đến muộn thế?”
Hạo Ngôn vuốt tóc tôi, dỗ như dỗ trẻ con: “Xin lỗi, anh đến muộn, làm em sợ.”
Bình luận:
[Cậu mừng thầm trong lòng đúng không? Vợ gọi chồng là đáp ngay!]