16.

Từ ngày hôm đó, chúng tôi lại không nói chuyện với nhau nữa.

Bất kể Thẩm Hách làm gì, tôi cũng chọn cách lờ đi.

Tôi cũng không biết mình đang gi/ận vì điều gì nữa.

Gi/ận vì Tưởng Nhu nhục mạ tôi trước mặt mọi người, gọi tôi là kẻ quyến rũ người khác.

Hay gi/ận vì Thẩm Hách thực sự có con với người khác ở bên ngoài?

Anh ấy đã nhiều lần kéo tôi lại, rất nhiều lần.

Anh ấy nói rằng anh và cô ta chỉ là cuộc hôn nhân hình thức, rằng tất cả chỉ để làm hài lòng ước nguyện của bà nội anh – muốn có một đứa cháu trai.

Ngay cả đứa con, cũng là thụ tinh ống nghiệm.

Anh nói: “Tống Tụng, em còn muốn anh phải làm sao nữa đây?”

Tôi cụp mắt xuống, nhìn anh, không thể đưa ra câu trả lời.

Thế nên, tôi vẫn chỉ nói một câu:

“Thả tôi đi, chỉ cần tôi rời khỏi, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hách tức gi/ận trước mặt tôi.

Trước đây, tôi từng đ/ập vỡ một chiếc bình hoa trị giá cả triệu.

Lần này, anh ấy lại đ/ập vỡ con búp bê cũ mà em gái tặng tôi.

“Em muốn lấy cô ấy, đúng không? Nhất định phải cưới cô ấy sao?”

Anh ném búp bê vào thùng rác.

Tôi như phát đi/ên chạy đến nhặt nó lên.

Nhưng Thẩm Hách vẫn chưa ng/uôi gi/ận. Anh giơ con búp bê lên cao quá đầu, rồi dùng kéo c/ắt nó thành từng mảnh vụn.

Tôi cố gắng với lấy, nhưng không chạm tới được.

Nước mắt cứ thế trào ra, không sao kìm nén được.

Tôi ôm lấy những mảnh vụn của miếng bông rơi xuống đất, cố gắng nhét lại vào con búp bê rá/ch nát.

Nhưng dù tôi có nhét thế nào, cũng không thể lắp lại được.

Những thứ đã vỡ, sao có thể vá lành lại?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm