Làng Trần rất nhỏ, tổng cộng chỉ có khoảng ba mươi hộ dân.
Phần lớn đã chuyển đi, chỉ còn lại vài cụ già neo đơn trông coi làng.
Vì vậy, sau nửa tiếng cùng Trần Kim Ba đi dạo, tôi đã xem hết ngôi làng nhỏ này.
Ngôi làng rất bình thường, chỉ có ngôi miếu đất giữa làng khiến tôi để ý.
Bởi khác với vẻ xám xịt của làng, ngôi miếu này sạch sẽ gọn gàng đến mức lạc lõng.
Nhưng Trần Kim Ba nói, nơi này đã suy tàn từ lâu, chẳng ai lui tới.
Tôi năn nỉ mãi, bắt Trần Kim Ba dẫn tôi vào trong.
Bên trong quả thật vắng vẻ, không một bóng người.
Chỉ có hoa quả trên bàn thờ rất tươi ngon.
"Có lẽ do các cụ già trong làng cúng, họ vẫn tin tưởng những thứ này."
Trần Kim Ba giải thích qua quýt, nhưng tôi biết không phải vậy.
Bởi trong mùi hương khói của miếu, lẫn cả mùi m/áu tanh.
Tôi không lên tiếng, theo Trần Kim Ba về nhà.
Bữa tối là mì gói, do Trần Kim Ba nấu, còn mẹ anh thì không xuất hiện.
"Mẹ anh không ăn tối, chúng ta ăn rồi đi ngủ sớm đi."
Tôi lặng lẽ ăn mì, đợi đến khi Trần Kim Ba ngủ say mới ra khỏi phòng.
Quả nhiên, mẹ Trần Kim Ba đang ngồi đợi tôi trên ghế ở phòng khách.
Ban ngày, trước khi t/át tôi, bà đã viết "gặp tối".
Nhận thấy tôi xuất hiện, mẹ Trần Kim Ba đưa ra một mảnh giấy.
Mảnh giấy đã cũ, các góc đã ngả vàng.
Trên đó là một bài đồng d/ao:
"Ra cửa đông, qua nhà tây.
Nhà tây trước miếu một ngôi.
Canh ba đi, canh năm về.
Người giấy từ đây mất tim.
Ngày ngày đi, đêm đêm về.
Người giấy không lưỡi gọi h/ồn.
Giọt giọt m/áu, ngọc sáng ngời.
Khiến Diêm Vương chẳng dám ra."
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, tôi lại đọc rất lâu.
Thì ra, đôi mắt của mẹ Trần Kim Ba đã mất như vậy.
"Có đ/au không?"
Tôi nhẹ nhàng chạm vào hốc mắt đen ngòm của bà.