Tôi sững người tại chỗ, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.
Khoảng hai giây tá hỏa thét lên thất thanh.
"Đcm, đây cái gì vậy!!!!"
Tôi vừa lên vừa lùi từng bước sau, chân mềm nhũn mức ngã dập mông lên người con cừu ăn cỏ con cừu gi/ật kêu lên be”. Tiếng người lồng vào nhau vọng này khiến âm càng thường.
Tôi cứ vậy dựa vào con cừu, bám vào bục triển lãm, lúc phát hiện người phụ hề cử động, có lẽ cô ta con rối, đó được chút, vừa vào ng/ực thở hổn hà hổn hển vừa nhịn được ch/ửi rủa, hỏi thăm tám đời tông tên nhà thiết kế cái triển lãm này.
"Mẹ nó đây chắc chắn cố chắc để du lịch thôi nhỉ..."
Tôi quay đầu nhìn vào điện mình, đó phát hiện cùng với tiếng thất động tác lùi thì phát sóng tràn ngập số những dấu chấm hỏi hàng loạt những lời lẽ bẩn thỉu, tục tĩu được mờ, rõ họ bị nhẹ.
Mà ngay khi mọi người phát sóng cả đều kinh h/ồn đảm thì bỗng nhiên, luận lặng lẽ xuất hiện màn hình.
“Chủ phòng, gần đi.”
“Thứ nhét trái người phụ này có tấm màu đen giao lúc vào vậy?”
Ánh mắt từ màn hình điện dần dần, từ từ chuyển trái người phụ kia.
Rõ biết sẽ có cái gì vẫn nín thở theo bản năng, rằng cần phát tiếng động nào đó lớn thôi thì sẽ kinh động cái thứ biết người hay q/uỷ kia.
Quả nhiên người phụ nắm lòng bàn trái tấm màu đen nhàu nhĩ, để lộ góc nhỏ.
Góc đen tấm bàn hình bóp ch/ặt trái tôi.
Tôi nhưng phát hiện cổ họng biết vì lo lắng hay hãi nên khô khốc, được lời nào, có phát tiếng "khục khục", tối tăm này, âm đó dường giọng tôi, ngược q/uỷ dị mấy phần.