Chiều hôm ấy, thu xếp việc xuôi liền đến thăm ông nội.
Ông ngồi xem giải khuây.
"Tiểu Chu đến rồi à?"
Tôi đáp một tiếng, ngồi xuống cạnh giường, táo cho ông.
"Nó vẫn chưa xin lỗi cháu à?"
Tay khựng lại, nên trả lời thế nào.
Ông thở dài n/ão ruột.
"Sao gia nhà ta đẻ ra thứ vô dụng đến thế.”
"Sau khi cháu đi, nó ngẩn ngơ buổi sáng. Đến bữa trưa cầm đũa suýt chọc vào lỗ mũi."
Tôi bật cười.
Tôi đoán đoán rằng ông dỗ dành tôi.
Làm gì chuyện Quyết thất thần tôi.
Tôi xiên miếng táo tăm đưa cho ông.
Ông đón lấy, cắn một miếng rồi tiếp tục bóc phốt cháu trai:
"Còn nữa, nó mãi thấy người đâu, lấy cớ đi đem cơm cho cháu."
Tôi chợt nhớ thái độ kỳ lạ của Quyết lúc trưa.
Đúng là chút ý muốn giảng hòa.
Không thể nào…
Ông nhìn tôi, đột ngột chuyển đề tài:
"Tiểu Chu tuyến thể vẫn à?"
Tôi vô thức sờ lên cổ, tròn mắt ngạc nhiên:
"Sao ông ạ?"
"Dù sao là cháu Khi ra chuyện người đã cho ông."
Cũng phải.
Ông đến chuyện xưa Quyết ngũ.