“Bé thấy phẩm chưa?”
Phong Diêu: thấy rồi.”
“Vậy em thay vào cho anh xem đi.”
Phong Diêu: “Anh... Anh đợi chút.”
Để Diêu hạ thấp cảnh giác, vờ nghe điện thoại nhận kiện.
“Có phẩm à? Được, xuống đây.”
Tôi khoác áo khoác rời khỏi ký túc xá. Trong thoáng chốc, thấy đôi mắt đói khát ló sau tấm rèm đóng kín.
Tôi tựa lưng vào tường cầu thang, canh thời gian nhắn tin cho Diêu.
“Bé mặc xong chưa?”
“Đang... đang mặc đây.”
“Thế bé mặc đến bước nào rồi?”
“Đang... đang mang da.”
Nhận được tin x/á/c nhận này, nở nụ cười ranh mãnh.
Chạy vội ba bước một lầu, gõ nhà vệ ầm ầm.
“Phong Diêu, cửa!”
‘Ch*t không phải người à? dọa ch*t à!’
‘Làm da anh Diêu xước hết cả rồi này!’
‘Sao ngột quay về? Lẽ nào phát hiện Diêu chính Diêu Diêu?’
‘Không thể nào, người tính cách th/uốc mà biết thì sao trầm tĩnh được, chẳng phải sẽ lật tung ký túc xá sao?’
Trong nhà vệ vang tiếng loảng xoảng hỗn lo/ạn.
Tôi không ngừng đ/ập cửa.
“Phong Diêu, gì đó? Mau cửa, sắp ra quần rồi.”
Vừa thúc hào hứng nhắn tin cho Diêu.
“Bé iu, rất mong hình ảnh em mặc xong.”
Đúng lúc muốn đạp cửa, cánh ra bên trong.
Phong Diêu sói trêu tức, ánh mắt sắc lẹm đầy oán h/ận.
Khi ánh mắt nhau, hắn lại x/ấu hổ xuống.
Nhìn hắn bất đắc dĩ đỏ mặt, lòng dâng niềm khoan khoái kỳ lạ.
Khi Diêu đi ngang qua, ch/ặt lấy cổ hắn.
“Trong cái gì thế?”