Nhân Danh Anh Em

Chương 2

03/11/2025 20:36

Trước khi bước vào nhà họ Hoắc, tôi cố tình dậm mạnh vài cái xuống đất, để chắc chắn rằng đế giày đủ mềm, không phát ra tiếng.

Quả nhiên, sau khi vào đến cửa Hoắc gia, chẳng ai mời tôi ngồi.

Tôi chỉ có thể đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, buồn chán nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

Ước chừng hơn một tiếng sau, mẹ của Hoắc Nghi mới chậm rãi bước ra.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Hoắc phu nhân” — Tôi mỉm cười lễ phép

“Tôi nghĩ bà cũng không muốn để người ngoài biết rằng đứa con trai sắp kết hôn của mình còn lén giấu một ‘tình nhân nhỏ’ ở bên cạnh, phải không?”

Trời ạ… đúng là mùi “cổ trạch cẩu huyết” đặc trưng, tôi cũng coi như đã được tẩm ướp đậm đà trong cái thế giới này rồi.

“Cậu muốn gì?”

Người phụ nữ vốn đang kiêu căng kia bất giác ngẩng cằm, ánh mắt đầy kh/inh bỉ, cau mày nhìn tôi.

“Tôi muốn Hoắc Nghi đuổi tôi đi, và sắp xếp cho tôi một công việc ổn định.”

“Chỉ vậy thôi?”

Hoắc phu nhân hơi ngạc nhiên.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên theo.

“Thế… ít quá à? Vậy thì cho thêm năm triệu tệ nhé?”

“Cậu—! Tham lam !”

Được rồi, m/ắng xong thấy dễ chịu hơn rồi chứ gì.

Tôi ngoan ngoãn phụ họa:

“Thôi thì ít lại một chút cũng được, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”

Cuối cùng, cuộc “thương thảo” kết thúc bằng điều kiện: đuổi tôi đi, kèm bốn triệu lẻ năm nghìn tệ.

Tôi hài lòng ôm chiếc thẻ ngân hàng rời đi, cảm thấy chuyến này lời to rồi.

Ngoại trừ việc đứng hơi lâu nên chân hơi mỏi, còn lại thì đúng là thu hoạch không tệ chút nào.

Giờ thì chỉ cần chờ Hoắc Nghi đến “đuổi” tôi đi là xong.

Hoắc phu nhân tuy nói chuyện khó nghe, nhưng phải công nhận bà ta hành động rất nhanh.

Tối hôm đó, Hoắc Nghi không về nhà.

Chỉ có một cuộc điện thoại lúc mười giờ — giọng anh trầm thấp:

“Ngủ sớm đi.”

Tôi vui vẻ giả vờ như không biết gì, còn đáp lại bằng một tiếng “Ngủ ngon (Wanan).”

Thế nhưng, điều ngoài dự đoán là — suốt một tuần sau, Hoắc Nghi không hề trở về.

Bị bỏ rơi… là chuyện khó chấp nhận đến thế sao?

Đến khi gặp lại anh, trên mặt Hoắc Nghi đã có vết thương, trông anh tiều tụy và sa sút thấy rõ.

Người hầu của nhà họ Hoắc đi cùng Hoắc Nghi vừa bước vào cửa đã nhanh nhẹn bắt tay ngay vào việc — thu dọn đồ đạc của tôi.

Tôi biết họ định làm gì, nên cũng chẳng vùng vằng hay hỏi han gì thêm, chỉ khẽ chạm ngón tay lên vết thương trên mặt Hoắc Nghi.

“Cái này là sao thế? Có đ/au không?”

Anh cúi đầu, không nói một lời.

Hành lý của tôi rất nhanh đã được thu dọn xong — một chiếc vali lớn, gói ghém lại toàn bộ dấu vết bảy năm tôi từng ở nơi này.

Tôi cố gắng kéo chiếc vali nặng nề, đi theo người dẫn đường ra ngoài.

Lúc đó, giọng Hoắc Nghi đột ngột vang lên phía sau:

“Em còn muốn gì nữa không? Em có thể đưa ra thêm một yêu cầu.”

Tôi ngẩn người, sau đó cười thoải mái:

“À… không sao đâu, anh em mà, khách sáo gì chứ.”

Đúng vậy — trong lòng tôi, so với việc coi Hoắc Nghi là người tình Alpha của mình, tôi thà coi anh là một “người anh em tốt” — chỉ là kiểu anh em quá mức… giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.

Bởi vì, tôi vốn không phải là một Omega thực thụ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Nam Dương Cựu Cảng: Minh Nguyệt Quy Đồ

Chương 13
Năm tôi vào nghề, đạo diễn tát tôi một cái. "Cô đẹp, nhưng cô nghèo. Không chịu theo tôi, làm sao có phim cho cô đóng?" Anh ta nói dù có hét vỡ cổ họng cũng không ai đến cứu tôi, nhưng người thừa kế họ Hoắc đã phá cửa xông vào. Mọi người đều nói, tôi đã trở thành tình nhân của anh ta. Năm đầu tiên ra mắt, tôi đã đóng vai nữ chính. Chỉ có tôi biết, anh ấy là người ngay thẳng và chính trực nhất. Mười năm sau đó, tôi đã giành được giải thưởng quốc tế, con đường diễn xuất của tôi rực rỡ và thành công. Còn gia đình họ Hoắc bị người khác tính kế, buộc phải bán hết rạp chiếu phim. Hoắc Đình Ngôn như hổ xuống đồng bị chó cắn, gãy một chân. Khi tin đồn lan tràn khắp nơi, tôi mang đứa con sinh lén về Hồng Kông. Vượt qua đại dương, cuối cùng tôi đã gặp Hoắc Đình Ngôn. "Lâu rồi không gặp, tôi mang cho anh một món quà gặp mặt." Anh ấy không quay đầu lại, quyết định tự sát. "Nếu đó là một đứa trẻ sống động thì sao?" Bước chân của Hoắc Đình Ngôn đột nhiên dừng lại.
Hiện đại
Ngôn Tình
1
Cẩn Ngọc Chương 9