6.
Cơ hội ngàn năm một, giữa đêm khuya thanh vắng vị sĩ đẹp trai trắng trẻo đỡ một cô gái yếu đuối, bầu không khí mờ ám này rất thích hợp để xảy ra một chuyện lãng mạn nào đó, mà tất cả bị phá hỏng xì hơi tôi.
Tôi bây nhắm mắt mọi chuyện x/ấu hổ sẽ biến mất
Về cửa phòng, lấy dũng không còn để mất, dõng dạc nói:
“Bác sĩ anh bỏ khẩu trang ra được không?”
Anh nhíu mày chút kinh ngạc:
“Có vấn à?”
Tôi x/á/c nhận xem anh là một anh chàng đẹp trai thật hay không thôi
Nhưng thật khó để ra vậy, làm ít nhất cũng tính mình một đường lui
Trong nghĩ để hợp vừa định mở miệng ra đã ra ngoài tìm tôi
“Tô Vĩ Y, đi….”
Nói được chừng cô ấy bắt để ý cạnh còn sĩ Ngô nên nhanh chóng đổi hỏi:
“Cô giáo Tô, này mà cô vẫn tiếp tục giảng sĩ Ngô ở đây sao?”
Thật là tốt, ơn mày - tao
Cái nên và cái không nên mày cũng không biết chọn trời
Đừng hỏi đăng xuất khỏi đây ngay và luôn
Tôi nắm lấy tay và đẩy cô ấy đi vào
Tiếng cười Ngô Lan Phong vang lên tai thật rõ ràng
Một cười rất dịu dàng ba bất lực ba
“Tô Vĩ Y”
Anh ấy ngăn đi trong, khi quay anh nhẹ nhàng tháo khẩu trang xuống
“Tôi thực giống học sinh em sao?”
Tôi vài giây
Lông mày và mắt anh chút lạnh lùng, khóe miệng hơi lên bớt đi vài xa cách
Gương ấy tựa dịu dàng chiếu trên đồi chập trùng
Nước miếng chảy khóe miệng
Trúng gu rất nhã nhặn, đạm và sáng
“Không… lớp không học sinh nào đẹp trai anh”
Toang, cảnh giác mà chót thật rồi
Thôi không sao, dù cũng còn để hình tượng này toang lâu nên cứ thoải mái sống thật với bản chất mình
(Còn tiếp...)