Tần Nhiễm rời đi, báo phiên tòa có.
Nếu như phán đầy đủ sẽ biến hiềm nghi thành tội phạm, chỉ ngay việc làm trước cảnh sát đủ đời ch*t mòn rồi.
Nhưng vẫn giữ nguyên thái độ hờ hững với tất cả những điều này.
Tôi đang đợi người.
Một số tội sẽ quay lại hiện thức mình khi gây tội.
Tôi nghĩ, chắc hẳn nén được cảm giác này.
Đã là thứ ba bị giam, ngủ cùng ngon.
Dù sao thì ngày chỉ có xúc với ch*t nên hoàn cảnh gian khổ ở mức căn bản ảnh được tôi.
Trời tối, mặc bây giờ là mùa hè, ve kêu râm mãi ngừng nhưng căn phòng lại mát lạ thường.
“Cộp... cộp... cộp...”
Tiếng bước chân truyền đến, mắt lẽ nhìn vị trí cửa.
Tần Nhiễm bên ngoài cửa sắc bình tĩnh nhìn tôi.
Cô nhàn nhạt nói: “Đại sư, phiên tòa được đưa dựa trên những gì làm hiện tại thì t//ử h/ình là kết quả tồi nhất, chúng tìm và giao chuyển việc b/án n/ội tạ/ng ở phòng Lưu Hiểu Tôi rằng chính lại là bắt mọi chuyện.”
Tôi có chút buồn cười nói: “Đến lúc giả vờ Dù sao sắp phiên tòa rồi, mọi thẳng thắn nói chuyện chút.”
Vẻ Tần Nhiễm hết sức nhìn hỏi: “Đại sư, sao vậy? Là do áp lực khiến bắt nói năng lung tung sao?”
“Khi Thanh Thanh ch*t có ở hiện trường, khi bố ch*t có ở hiện trường, bao năm khi bố Thanh Thanh đi bước đường từng gặp với họ, họ muốn lấy n/ội tạ/ng Thanh Thanh thay thế cho n/ội tạ/ng suy Hưng Phàm.”
“Mặc ra trực nhưng dường như yên tâm nên lúc trọng sẽ ở đó sát, cho rằng tất cả những thứ mình làm đều kẽ hở, hơn nữa việc gì cần thân ra mặt.”
Tôi chỉ vào mình: “Nhưng là có trí tốt, cuộc đời ch*t sẽ chiếu lại như bộ phim, xem xong sẽ tự nhiên ghi nhớ.”
“Mấy sống phòng giam khiến có thời gian lại những gì mình cách cẩn rằng lại là cô.”
“Vì cuối cùng có thể khiến câu, chí thân ra mời tôi.”
“Tần Nhiễm, thật giỏi.”
Tần Nhiễm nghe xong hề kinh ngạc, mà hơi lắc đầu, giọng nói có hơi đáng tiếc: “Haizz, vẫn là bị nhìn ra rồi, nhưng đáng tiếc phát hiện muộn, thì tính cách hám tiền thôi.”
Nghe cạn lời, thầm mắ/ng ch/ửi: “Còn phải do cửa hàng rá/ch nát do ông già kia lại ư, bây giờ tiền thuê càng lúc càng đắt, nếu cố gắng ki/ếm chút thu ngoài thì cửa hàng sớm bị mất rồi."
“Vậy cuộc là ai? Vì sao lại vào tôi, ở cửa chọc ai.”
Tần Nhiễm mỉm cười, khuôn xinh đẹp ánh đèn mờ ảo hiện ra cùng mê người.
“Cô là tôi, nhưng vẫn là ai Tiểu sư muội tôi.”
“Hả?” Đầu ng/u ngơ luôn.