4
Ngụy thể tin được thực tại, bị khen đến ngẩn ngơ, khi xuống còn hơi hồ, nhưng quên cảm ơn xế" Nhược Cảnh.
Rồi được nụ cười Nhược Cảnh.
"???" Rất bối rối...
Ngụy nhíu gãi đầu bước khách nghĩ mãi cũng hiểu nổi điều gì đã khiến sếp mình thay đổi tính tình.
Phó Nhược Ngụy bước khách cúi đầu mở điện thoại.
Trên màn hình hiển thị dòng chữ:
[Làm thế nào để mình yêu sợ mình?]
[Đầu tiên, lời nói phải dịu dàng, đừng làm ta nghĩ mình tiền, sau đó...]
[Ngón tay đàn nhấn trả lời này.]
5
Khói trắng đôi môi mỏng đàn bay ra, từ tan màn đêm buông xuống.
Phó Nhược tựa lưng đầu xe, hút th/uốc, chằm khách Kim Uy, chờ bước ra.
Một điếu ch/áy trong khi ra khách vẫn chưa thấy bóng quen thuộc ấy, đúng do dự biết có nên châm điếu nữa khách xuất hiện nhóm quen.
Trong đó, đến mức được dìu đỡ chẳng phải Ngụy là ai?
Bên kia, đồng nghiệp Ngụy Hoài, A Tư, chuẩn bị dìu lên taxi về nhà, bỗng cảm thấy nhẹ tênh, màng đã bị tiếp lấy.
Dù sao thì... tại sao là tổng?!
"Tổng... tổng giám đốc, sao ở đây..."
"Tôi đưa Ngụy về, đi trước đi." Nhược lạnh lùng nói với cấp dưới mình, hoàn toàn giống như nãy còn lo lắng xem giọng điệu bản thân có làm ta sợ không.
A Tư bị giọng điệu này dọa sợ, lập chui xe, nói "Vâng, tạm biệt tổng giám đốc", rồi nhanh chóng bảo xế lái đi.