Mười trước, đề xuất rời đi, Xích Diệm đồng ý.
Kỳ thực hắn dàng tha như, có chạnh lòng. Dù chỉ hậu trên danh nghĩa, chẳng nói sói tộc chỉ nhận một bạn đời suốt đời sao? Thế mà Xích Diệm đối với việc đi hoàn toàn không có lưu luyến gì.
Mãi đến phát ý đồ của Xích Diệm cùng lên đường, lại bắt hắn. Rốt cuộc đây cũng quê hương, nơi hắn lớn lên.
"Hay về đi?" Ta đề nghị.
Xích Diệm x/á/c nhận xung quanh không có sói khác nghe hạ giọng nói: "Ta không tế lâu."
Hắn đem chuyện kể hết ta. Ta bị vu oan, hắn chưa từng cũng vì thế mà ngờ tộc có tế thật.
Bởi vậy hắn tương kế tựu kế, mượn cớ để nhử tế lộ mặt. Ban hắn nói rõ kế ta, sợ tường có tai, không để chỉ đợi đến hôm nay mới nói rõ được.
Hiện tại rất an toàn.
Vì bị hắn che giấu, đ/ấm hắn một trận. Thật kỳ thế mà đ/á/nh vương.
Hắn để mặc đ/á/nh, đợi mệt lử, liền lật người đ/è xuống đất.
Không, hình như có gì không đúng.
À, tư thế này không đúng.
Thôi được, đang kỳ động tha thứ sự cuồ/ng ngạo của hắn vậy.