Lần này có hơn, phải tới năm cái ‘bao' ngất.
Tôi ngủ một tới xế chiều, tỉnh dậy Diên Kỳ An rời đi từ lúc nào.
Cuối vẫn chưa kịp thích chuyện Lâm nhưng qua một đêm sâu sắc, việc thích không cũng trở nên…
Không quan trọng nữa rồi.
Tôi chống tường vào phòng tắm rửa qua loa.
Bước hiện điện thoại rơi tắt từ qua, vừa bật lên thấy tin nhắn Thẩm Văn dội bom không ngừng.
Tổng kết thì cậu ấy đang hỏi kết thế nào.
Tôi lười nghe mấy cái voice dài thê cậu, đành gọi thẳng.
Chuông reo hồi được giọng Thẩm Văn xuyên thủng nhĩ tôi: “Sao rồi? Sao rồi? Sao rồi?!”
Tôi còn đang chìm đắm trong bong bóng màu hồng, buột “Cũng được, khá đã.”
Bên kia im lặng giây.
Sau đó phút phúc' nồng nhiệt.
Tôi bịt mấy định nói đều bị chặn lại.
Mãi đến khi cậu ấy ch/ửi hết liếng, dừng thở thì có cơ hội lên tiếng.
“Đâu phải chuyện với anh ta, và…”
Tôi chép miệng, “Thôi, nói với loại chó đ/ộc thân cậu cũng vô ích.”
Thẩm Văn khản giọng m/ắng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tôi kể sự tình qua, đương lược phần sau đó.
Thẩm Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếc rẻ: “Vậy cậu chưa nhận được hồi đáp bị bố cậu về rồi?”
“Đúng thế.”
Tôi sấp trên kê gối eo, “Cậu không biết đâu, lắm.”
“Hừ, không ai rõ cái giác này hơn tớ.”
Cậu ấy đang chỉ chuyện cưỡng hôn Lâm rồi bị bố đuổi nước ngoài.
Tôi đắc ý chép miệng: “Chuyện với chuyện cậu khác xa lắm.”
Thẩm Văn không quan tâm đang huênh hoang cái cậu ấy chỉ nghĩ về Lâm Nam.
“Hôm nay cậu phải tìm Lâm nữa.”
“Thôi đi, bị bố tóm được xong đời.”
“Chỉ hỏi một thôi, sợ gì.”
Tôi sợ gì ư?
Tôi sợ đấy!
Khổ không thể nói.
Thẩm Văn khuyên bảo đủ đường, cuối cũng đành đầu đồng ý.