21.
Trước kia khi tôi bị ốm nằm trong viện.
Quý Trúc sẽ trên ghế bên cạnh đầu giường, anh thể như thế đêm.
Thỉnh thoảng sẽ trán tôi, nếu tôi xoay người, anh sẽ đắp chăn cho tôi.
Tôi vốn phải kiểu người bụng đang mà người mời đi ăn kêu no rồi từ chối.
Nhưng tôi trở thành người yêu thích nũng nịu.
Một người hơn 20 dần dần trở thành người mong manh cái nắp chai muốn trà sữa lạnh quá nên muốn cầm, túi xách muốn xách.
Có một viêm dạ dày phải nằm phải truyền dịch ngày liền, tay bị chọc sưng lên.
Loại th/uốc lúc chích trong mạch m/áu rất đ/au.
Lúc giữa đông, Trúc đi mượn một túi muối, đổ đầy nóng bên trong, sau áo thun bọc lấy, cẩn đắp lên mu bàn tay tôi.
Tôi trêu anh giống mẹ già.
Anh vừa vuốt ve cánh tay tôi để làm giảm bớt đ/au đớn do th/uốc gây ra, vừa mỉm cười nói:
“Có thể làm mẹ già của này được. Lấy vợ về nhà phải để cưng chiều sao?”