Thục Yên Nhi khoác một trong ba bộ xiêm y ta may, đến dự yến tiệc trong cung.
Nàng trước nay vẫn thường mặc sắc đỏ rực rỡ, lộng lẫy, nay lại mang vẻ thanh tao nhã nhặn, quả nhiên khiến không ít người âm thầm dõi mắt.
Hoàng đế vừa nhìn liền hỏi han, nàng bèn làm ra vẻ bi thương, nói mình tưởng niệm huynh trưởng đang chinh chiến nơi Tây Bắc, lại thương cảm cho chiến sĩ sa trường nên mới vận y phục giản dị.
Hoàng thượng khen nàng có lòng trung hiếu, đêm ấy liền ở lại tẩm cung nàng nghỉ lại.
Nàng vừa được mặc chính hồng bao lâu nay khát khao, lại được vua ghé thăm, vui mừng ban cho ta một hộp lớn đầy vàng bạc, trân châu, ngọc quý.
Những ngày sau đó, ta lại tiếp tục vì nàng mà sáng chế nhiều kiểu dáng y phục mới.
Thục Yên Nhi nhờ đó mà danh vang hậu cung, được Hoàng đế sủng ái ngày một nhiều hơn.
Song hoàng thượng lui tới cung Thục Yên Nhi thường xuyên, ngoài phần mới lạ lúc ban đầu, phần nhiều là bởi Tây Bắc đại tướng quân liên tiếp báo tin thắng trận.
Nhưng với Thục Yên Nhi, điều khiến nàng vui mừng nhất chính là nàng đã có th/ai.
Được sủng ái, lại mang th/ai, huynh trưởng lại vừa được phong hầu, nàng ta xem ta là điềm lành, càng thêm tin tưởng, sủng ái ta không ngớt.
Ta nhìn thân x/á/c nàng, lớp da thịt bóng mịn, dung nhan mị hoặc… cái giá của tấm da ấy, quả thực đã cao hơn rất nhiều.
Ta vẫn đang cân nhắc, nên dùng cách nào để l/ột lớp da kia thì bất ngờ bị người đ/á/nh ngất, khi tỉnh lại đã bị đưa tới một nơi tối om không thấy rõ mặt người.
Trong bóng tối tĩnh mịch, vang lên một giọng nói quen thuộc, dù ta mới chỉ nghe qua một lần:
“Ngươi dạo này rất được Thục quý phi trọng dụng.”
Là Hoàng hậu.