“Bình thường con trưa khoảng bao lâu?” Thầy Du khá hứng thú với vụ án của em gái tôi, vừa lật tập hồ sơ tìm được vừa hỏi.
Vụ án năm đó xếp vào tích, bỏ xó hơn chục năm.
“Tùy thời gian định. Nhưng ấy hiểu con lại khác thường, con hai tiếng, đến khi bố gọi mới dậy.”
“Con bảo con lúc ấy cảm giác thế nào? Còn nhớ không?”
Tôi gắng nhớ lại thái trưa ấy.
“Người mềm ngủ, chóng mặt, đầu nặng chân nhẹ...”
Nghe xong, thầy Du trầm ngâm trong giây lát.
“Con nghĩ tới khả năng... mình nắng không?”
Da đầu dựng đứng, trợn mắt nhìn ông.
“Triệu nắng gồm mắt ù tai, đầu, chân tay rời, nôn, vã mồ hôi lạnh...
Biểu của con giống giống như... uống phải...”
Tim lại, đợi ông nói hết đã buột miệng: “Uống gì?”
“Th/uốc an thần ngủ.” Thầy Du nhìn đầy ẩn ý.
Sao nghĩ tới chuyện này?
Triệu ngộ đ/ộc và nắng thực khá đồng.
Nhưng nắng hai đặc trưng riêng - nôn và vã mồ hôi.
Mà ấy nhớ rất rõ, mình có!
Lông dựng ngược cả người.