Trời người mà m/ộ năm năm lại trở thành cao cấp điều chí còn khó truyền hình.
Tôi lại thấy kỳ “Sao nhận ra được?”
“Ngày xưa, kênh chat chính là mà.”
“Khụ khụ…” ho khan hai tiếng ngùng.
Hồi tự mãn về nhan sắc mình, nên đã dùng sửa kỹ lưỡng làm avatar, mong thu hút chú ý nam thần.
Nghĩ lại đúng là x/ấu hổ mức muốn chui đất.
Tang nhìn chằm chằm vào mắt đôi mắt như đ/á quý ấy chứa đầy từ từ nói: có thể suy nghĩ về làm bạn không?”
Tôi bị khuôn mặt đẹp trai làm mê suýt chút nữa gật đầu, nhưng may mắn kịp tỉnh táo lại.
“Không được! nay đột nhiên mà hỏi ý kiến, toàn tôn trọng em, nữa là học!” càng nói càng g i ậ n, quay đầu thèm nhìn nữa.
Tang sững lại chút, xoa xoa trán: “Ban đầu chỉ muốn giúp nhặt bút, nhưng thơm quá, kiềm chế được.”
“Xin là anh.”
Thơm? Đây đã là người thứ ba ngày nói rằng thơm.
Thật là do nước sao? Sao ngửi thấy gì nhỉ?
“Nhưng ngửi thấy gì là gì vậy?” nhìn Tang hỏi.
Ánh mắt tối đi chút, từ từ lại gần cổ ngửi ngửi, giọng khàn khàn: “Một cơ thể rất quyến rũ, người ta muốn em.”
Vừa dứt lời, nụ ẩm in lên cổ năng nghiêng người, mất thăng bằng ngã sofa, tay vô chạm vào điện thoại.
“Ừm...” Tiếng thở dốc quyến rũ vang lên từ loa ngoài, lan tỏa khắp phòng khách.
Lộ lộ lộ lộ!
Tôi hoảng hốt muốn tìm điện thoại, nhưng bị Tang đ/è xuống.
Anh cười bên giọng nói quyến rũ thể tả.
“Hóa ra, Chỉ Chỉ thích nghe như vậy.”
“Nếu làm bạn anh, có thể thở dốc cho nghe mỗi ngày.”
“Xem xét nhé, không?”
Đáng gh/ét, thế cô đứng đắn như làm sao từ chối được!
(Kết thúc với Tang Hoài.)