Nhưng thật, tốc độ biết tin của cũng nhanh quá đi!
Cũng tốt, phải bận tâm biết mở lời thế nào.
Tan làm đồng nghiệp lần lượt lại gõ cửa phòng “Bây giờ có chưa?”
“Đợi chút, chút việc cuối cùng.” đang bận rộn liếc “Anh đã đặt nhà lát nữa mình ăn nói.”
“Chuyện hệ trọng của đời người, loa.”
Ừm.
Ừm?
Từ nào nghỉ việc thành hệ trọng vậy?
Với tâm đầy thắc ngồi trong nhà hàng.
Không gian nhà rất tuyệt, hương trọng thoang thoảng trong khí, nhạc du dương khiến thấy dễ chịu.
Mấy cạnh đều các cặp đôi ăn mặc chu.
Ở chỗ như thế nghỉ đúng có chút lùng.
Nhưng cần thì phải nói.
“Ờm, sếp, bây giờ có chưa?”
Lúc đôi cùng dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, “Ừ, đi.”
“Em...”
Tôi định mở miệng, thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn lời tôi.
Tôi nhìn rất thông cảm nói, nhận điện thoại đi.”
Tôi cầm máy lên, đầu dây kia giọng đang hoảng lo/ạn.
“Bái Vân, bố gặp nhanh đến bệ/nh viện đi!”
Tôi như bị sét đ/á/nh, đứng ch*t trân tại chỗ.
“Gì... gì cơ?”
“Em sẽ đến ngay!”
Tạ nhìn thấy sắc thay đổi đột ngột, biểu cảm cũng nghiêm túc hẳn.
“Có gì à?”
“Anh đưa đi.”
Trên đường đi, xe chạy nhanh vững vàng, ngồi trong xe lo lắng cắn tay.
Chỉ nghe thấy dùng giọng trầm ấm nhẹ nhàng tôi:
“Bái Vân, đừng vội.”
“Bố tốt, trời sẽ phù hộ, chắc chắn đâu.”
“Chỉ khi tĩnh lại, mới giúp họ.”
Giọng nhẹ nhàng của dần làm tĩnh, lo lắng như đầu nữa.
Đến bệ/nh viện, đèn phòng phẫu thuật đỏ rực, và mẹ đứng thấy thì nhiên.
Tôi giải thích: bạn con, chở con đến.”
Tạ cúi chào, “Chào người.”
Tôi ngồi trên ghế dài lạnh lẽo ngoài phòng mổ, ôm bụng.
Bỗng túi nilon hiện trước mặt.
Bên trong phần cơm hộp nóng hổi.
“Lúc nhà ăn gì, ăn chút cho đói đi.”
Tôi ngẩn nhận cơm.
Mở nắp ra, thơm phảng phất.
Ăn miếng, nước trào như vỡ đ/ập, kìm được.
Tạ lại tốt với như vậy…
Tôi thật sự…
Một đôi tay vuốt ve tôi.
Tạ ngồi cạnh, đầu tựa vào vai anh.
Anh đừng nữa, nhưng vẫn khóc, cuối cùng cũng gì, lặng lẽ để đến ướt đẫm sơ mi của anh.