“Tiền sính lễ này là hồi môn của ta, ngươi phải trả lại cho ta."

Mắt thấy ta đưa tay ra, bà Liễu nổi kh/ùng lên:

“Trên đời này làm gì có đạo lý như thế!”

“Tiền sính lễ đã trao, nếu Thẩm gia các người dám thoái hôn, ta sẽ tr/eo c/ổ ch*t trước cửa nhà các ngươi!”

Thẩm Ngọc Hằng nắm lấy cổ tay ta, kéo một cái khiến ta chao đảo:

“Tống Nguyệt Nương, nàng đừng vô lý gây sự.”

Sắc mặt mẹ chồng u ám, đưa cánh tay ra đẩy Trương đại nương:

“Bà Trương, Thẩm gia nhà ta đưa sính lễ liên quan gì đến bà?”

“Tống Nguyệt Nương gả vào nhà ta được ba năm rồi, đến quả trứng cũng không đẻ được, chẳng lẽ bà muốn Thẩm gia ta tuyệt hậu sao?”

“Bà xem dáng vẻ bệ/nh sắp ch*t của nó, giường cũng không thể bước xuống, thì làm sao sinh con?”

“Nếu nó đã không thể sinh con rồi, thì không nên ngăn cản Thẩm gia ta nạp thiếp!”

Trương đại nương cũng không vừa, kéo tay áo lên cãi nhau với bà ta:

“Ta kh/inh!”

“Bà còn có mặt mũi nhắc đến bệ/nh tình của Nguyệt Nương sao, Thẩm gia các người ăn của nó ở của nó, bây giờ nó bệ/nh các người cũng không chịu mời đại phu khám cho nó!”

“Ta sống đến tận bây giờ, chưa từng nghe qua chuyện ăn cắp tiền hồi môn của vợ mình đi nạp thiếp, cả nhà các ngươi đều là những tên x/ấu xa đ/ộc á/c!”

Mẹ chồng đứng chống hông cười lạnh:

“Bà nói bạc này là của nó, trên đấy có khắc tên nó không?”

“Đống bạc này, là do con trai ta cực khổ chép sách ki/ếm được đấy!”

Hai người cứ cãi nhau qua lại không thể khuyên ngăn.

Những người đứng trong sân viện vừa nhìn bọn họ, chốc lát lại nhìn sang ta và Thẩm Ngọc Hằng, bận đến nỗi muốn có ba đôi mắt sáu lỗ tai để hóng hết mọi chuyện.

Ta không quan tâm đến những âm thanh ồn ào trong sân viện, chỉ nhìn chăm chăm vào Thẩm Ngọc Hằng.

Một thân trường bào màu xanh, tôn lên vẻ khôi ngô tuấn tú của hắn, toát ra khí chất thanh cao, tao nhã.

Lần đầu gặp hắn, ta cũng từng rung động.

Trước giờ Thẩm Ngọc Hằng nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Khi cha mẹ hắn đề ra một đống yêu cầu vô lý, hắn còn tinh tế tặng ta một cây trâm bạc, thay cha mẹ hắn xin lỗi ta.

Hắn nói hắn thật lòng có tình ý với ta, nhưng do cha mẹ hắn sợ nghèo khổ, nên trong đầu chỉ nghĩ đến tiền bạc.

Hắn nói nếu thành hôn, sẽ đối xử tốt với ta.

Lúc ấy ta còn trẻ người non dạ.

Còn chưa hiểu được rằng, không được tin vào lời hứa của đàn ông.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12