17.
Nửa tháng thì xảy chuyện.
Hôm đó có người gõ cửa tôi.
Tôi nhìn vào lỗ nhìn tr/ộm mà trực mở cửa.
Tống đứng ngoài, trên tay hoa lớn.
"Yên Yên! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"
Anh ta hạnh phúc biết bao, còn sợ hãi biết bao.
Thấy ngơ ngác, ta vội vàng giải thích: “Anh hỏi thăm mọi người xung cuối cùng cũng biết được địa chỉ bạn học cấp hai em!”
“À... tìm có chuyện gì không??"
Trên khuôn mặt thường nghịch ngợm lộ vẻ ngượng thấy.
"Anh quay với em!"
Tôi: ?
Đợi đã.
Chơi bóng thẳng có là đặc tính di truyền họ không?
Tôi kịp gì thì Khiêm khỏi phòng: "Em đồ ăn à?"
Hai chậm rãi nhìn nhau.
Thế giới yên tĩnh.
Chỉ ba giây im lặng nhưng như cả thế kỷ.
Tống ngơ hỏi:
“Anh, đây?”
18.
Đó thực sự là hỏi hay.
Tại Khiêm đây?
Tất nhiên là đêm chỗ còn đích thân diễn quỳ gối trong bộ xem nữa!
Nhưng biết nhiều như vậy.
Đầu óc đang chạy đua, nói: đến đây lấy tài liệu."
"Cái gì?"
"Tống tổng hiện là sếp và đặc biệt đến đây lấy tài liệu."
Tống bối rối: “Thư ký đâu?”
“Đang nghỉ phép rồi.”
Tôi tục với vẻ mặt vô tội.
Tống Khiêm nhìn tôi, ánh có chút uất ức.
Tôi đặt chiếc túi đựng tài liệu trống rỗng trên bàn vào tay ấy.
"Tài liệu cần đều có có thể rồi. À đúng rồi, trai cùng luôn nhé."
Tống "... Sao mà cảm thấy túi cần vứt thế?”
Tống đương nhiên rời đi.
Anh ta cào vào khung cửa, thái độ rình rập.
"Yên Yên, nghe nói, trước đây lợi dụng là sai nghĩ rất nhiều, chấm dứt còn dây dưa với người yêu cũ nữa rồi.”
"Hãy cơ hội nữa, túc theo đuổi em. Chỉ cần chúng ta thời gian, đảm bảo làm thất vọng đâu.”
“Không được.” thẳng thừng chối.
"Tại sao!"
"Bởi vì thích cả."