Khi chúng tôi đến đồn ả s t, bố tôi bình lại, ngồi ủ rũ ôm ở góc. Giang chạy ùa đến, nhào vào lòng và bắt t i.
"Bố ơi——"
"Chị ta không đưa đi công viên giải trí, trên xe thấy chị ta có cái đồng rất đẹp, chị ta không cho chơi!"
"Bố mau ắ chị ta chị ta là chị x ấ u x a!"
Bố tôi ngẩng mặt lạnh ánh mắt đầy d Giang Trạch.
Giang ả t, giọng r/un r/ẩy.
"Bố sao bố lại như vậy? Không bố nói sau này mọi thứ trong đều là con, có thể chị ra ngoài giống như lần trước sao?"
Bố tôi t t cậu ta cái, cậu ta ngã ra.
"C t đ n!"
"Thằng g, đồ ó g!"
Bố tôi đ ạ vào Giang thêm cái, khiến ả s t bước tới can ngăn. Thấy vậy, Lý Bình é t lao tới.
"Sao đ tôi, ả s t thấy rồi đó, ta đ trong đ n!"
Cả hai lại bắt ử b nhau, ổ nước bọt, trong khi Giang đứng bên cạnh khóc òa.
C ả s t can thiệp, yêu cầu hai bình tĩnh.
"Lý Bình, cô bình đừng l ạ nữa!"
Sự ụ ã vì nuôi khác khiến bố tôi không thể chịu nổi, chẳng màng tới chúng tôi, lập tức gọi điện thoại cho luật sư giỏi để khiến Lý Bình trả giá.
Cả hai kéo ra t ò a, Lý Bình vẫn hy vọng, nghĩ rằng không có bằng và tất tài sản đó đều do cô ta tự ki/ếm được.
Nhưng tại tòa, bố tôi nộp cuốn sổ sao kê, khiến tất mọi ngạc.
Thì ra, bao năm nay, từng đồng chi tiêu cho Lý Bình, bất động xe cộ đến quần áo, túi xách, hóa đơn, thanh tất đều ghi chép lại cách chi đ s ợ.
Lý Bình hoàn sụp đổ.
"Đồ ặ b đ tao ế t mày!"