Lúc này, tâm của có vài phần suy sụp, khóc nói với anh.
Lý Diên: đừng anh tin tưởng tuyệt đối. Em nói lời ngốc nghếch vậy chứ? đã báo sát rồi, đừng sợ nữa nhé.”
“Giờ nghe anh nói, tuy anh cuộc chuyện đang xảy khi sát tới đừng phát hiện là có thể thấy.”
“Tuy anh cải cô chú là có mục đích gì, mục đích của có lẽ phải là làm tổn thương em, chỉ lộ hở nào.”
“Điện thoại của còn bao nhiêu pin? luôn duy trì thái liên lạc với anh.”
Tôi lượng còn trên thoại mình.
Tôi có thói quen thoại khi ngủ, cho nên lượng thoại hiện tại chỉ còn mười phần trăm.
Lượng ít ỏi này thể chống đỡ được lâu.
Tôi lập tức tìm dây thoại.
Nhưng kỳ lạ là lục lọi nhiều lần cả vẫn tìm thấy dây sạc.
Tôi nhiên nhớ tới lúc vẫn còn chưa bố là vào tối hôm qua, đã từng nói chuyện với đôi nam đó ở trên bàn ăn.
Lúc đó nghe tiểu thuyết, thoại.
Dây thoại chắc chắn là bị bỏ quên ở đó rồi.
“Dây thoại ở dưới lấy.”
Nhìn ngoài cửa, cắn cắn răng, cửa rồi ngoài.
Hành lang rất yên tĩnh, có vẻ đôi nam kia đang ở của bố tôi.
Tôi tầng, vào ăn, thấy đúng là dây đang ở đây.
Lòng mừng đang định rút dây cảm giác đằng sau lưng là lạ.
Tôi quay đầu đối mặt với mặt lạnh lùng có chút biểu cảm gì.
Khuôn mặt của người phụ xáp gần tôi, khóe miệng ngoác độ cong vô cùng phô trương.
“Mạt Mạt à, mới phát hiện tốc độ con dưới tầng hơn nhiều lắm đấy, có phải con thấy rồi không?”