Mấu chốt nằm ở Trương Lịch?
"Cái ch*t t/ự s*t của Trương Lịch không đơn giản như vậy, biết đâu chỉ cần khám phá ra sự thật là có thể thoát ra được."
Trong lòng tôi cũng bừng lên hy vọng.
Điều đ/áng s/ợ nhất chính là sự vô tri. Đã có phương hướng nỗ lực, cũng không còn hoang mang bất an nữa. Vấn đề là, phải đi đâu để tìm ra sự thật đây?
"Hội trường thi này, chính là trường học của Trương Lịch." Thư Nhiên thì thào,"Trong phòng lưu trữ hồ sơ học sinh chắc chắn có tài liệu về Trương Lịch."
"Phòng lưu trữ ở tầng sáu tòa hành chính, phòng cuối cùng." Thư Nhiên rất quen thuộc với ngôi trường này. Cô ta cũng là học sinh của trường?
Tôi thử bước ra khỏi cửa lớp. Giám thị hào hứng nhìn tôi: "Bạn học,em định vi phạm quy định phòng thi?"
Ánh nhìn khiến tôi sởn gai ốc. Lẽ nào "Trương Lịch" cũng phải tuân thủ quy định phòng thi?
Tôi ngồi phịch xuống ghế. Làm thế nào mới đến được phòng lưu trữ?
Reng reng! Ngay lúc này, tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên.
"Môn Văn kết thúc. Môn Toán sẽ diễn ra sau hai mươi phút nữa, đề nghị các bạn thí sinh hai mươi phút sau quay lại phòng thi đúng giờ."
Giám thị quay lưng rời khỏi lớp học.
Bình thường, sáng thi Văn, chiều thi Toán, giữa hai môn có vài tiếng nghỉ giải lao. Giờ đây, khoảng thời gian nghỉ ngơi này lại bị rút gọn còn hai mươi phút.
Nhưng vẫn còn hơn không. Ít nhất chúng tôi có hai mươi phút để tìm ki/ếm sự thật.
Tôi và Thư Nhiên vội vã hướng về phía cửa hội trường thi. Tuy nhiên, khi đến cửa, bước chân Thư Nhiên đột nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Cô ta đưa cho tôi mảnh giấy. Trên mảnh giấy hiện rõ dòng chữ: "Lập tức đến cửa hội trường thi nhận suất ăn. Lưu ý nhỏ: Không được lãng phí thức ăn."
Từ đây đến cửa hội trường thi, chạy nhanh cũng mất bảy tám phút. Đi về cộng với ăn uống, hai mươi phút rất gấp. Hoàn toàn không có thời gian đến phòng lưu trữ học sinh.
Vậy thì chỉ có thể...
"Cậu ở lại ăn, tôi đi tìm." Tôi nói.
Thư Nhiên cắn môi do dự một lát, rồi gật đầu.
Tôi vội vã đến tòa hành chính. Dù là ban ngày, tòa nhà hành chính vẫn âm u, hành lang càng ẩm thấp lạnh lẽo. Tôi đứng ở cửa hành lang một lúc, quan sát bố cục tòa nhà.
Phòng lưu trữ, tầng năm. Sao Thư Nhiên lại nói là tầng sáu? Có lẽ cô ta nhớ nhầm.
Tôi nhìn hành lang âm u, lấy hết can đảm chạy lên. Một mạch chạy lên tầng năm. Hai tay tôi chống lên đầu gối, hơi khom người, thở hổ/n h/ển.
Theo động tác cúi người, mảnh giấy trong túi tôi vô tình rơi xuống đất. Tôi nhìn mảnh giấy, sắc mặt lập tức biến đổi. Trên mảnh giấy trắng đó, có chữ!