Sau đó, cậu ấy dùng đôi tay vốn nhìn thôi cũng biết chưa từng dính khói bếp, nhẹ nhàng nhấc lên một đôi tất trắng đang nằm chễm chệ trên giường cậu.

Lâm Chu bên cạnh, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn Vu Niên, như thể vừa mới phát hiện ra một lục địa mới:

“Đây… đây là Vu Niên mà tôi biết sao? Ở ngoài có vài hôm thôi, về đây đã thành người khác rồi hả?!”

Tuy trong lòng tôi cũng thấy bất ngờ, nhưng vào lúc này, tôi vẫn biết mình nên đứng về phía ai.

“Cậu nói linh tinh gì thế. Vu Niên xưa nay vẫn tốt tính mà!”

Lâm Chu bĩu môi:

“Tốt gì chứ. Với cái đống tất thúi kia của cậu, Vu Niên mà chịu được thì mặt trời chắc mọc ở đằng tây quá.”

Tôi đỏ mặt cãi lại:

“Tôi giặt hết rồi? Ai như mấy người các cậu, phải chờ đầy cả tuần mới chịu gom lại giặt!”

Thế là hai chúng tôi bắt đầu tranh cãi om sòm, không ai nhường ai.

Mãi đến khi nhận ra — Vũ Niên đã đeo tai nghe từ lúc nào, hoàn toàn cách ly thế giới ồn ào ngoài kia.

Nhìn nghiêng, gương mặt Vu Niên như được điêu khắc tỉ mỉ — sống mũi thẳng, hàng mi dài khẽ khép lại, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa xa vời.

So với từ “đẹp trai”, thì “đẹp” thôi vẫn chưa đủ để miêu tả vẻ ngoài của cậu ấy.

Vu Niên… chính là kiểu người mà chỉ cần ngắm thôi, cũng đủ khiến người ta thấy lòng dịu lại.

Mà đôi tất trắng kia, giờ đang được đặt ngay ngắn trên bàn học của tôi.

Tôi khẽ lau khóe miệng — cảm giác như vừa nuốt xuống một viên đường ngọt ngào đến mức muốn phát nghiền.

Lại nổi cơn thèm nuôi “bé”.

Tôi nhanh chóng mở game trở lại, nhìn Niên Nhỏ đang ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong góc màn hình.

Không biết cậu ấy đổi trang phục từ khi nào, bộ đồ mèo phiên bản lễ hội đã biến mất, thậm chí son môi cũng đã nhòe hết rồi.

Tôi không nhịn được, giơ tay nhấn vào má Niên Nhỏ.

Chọt một cái… mềm mềm, cảm giác lạ quá.

Thử chọt thêm cái nữa…

Má của Niên Nhỏ mềm mềm, nảy nảy, giống như thạch trái cây vậy.

Trong game còn có chức năng "hun hun".

Tôi không nhịn được liền... hôn một cái.

Má hôn một cái, trán hôn một cái, miệng… cũng hôn một cái.

Cho đến khi mặt Niên Nhỏ in đầy dấu môi đỏ hồng, tôi mới mãn nguyện chụp lại màn hình, lưu giữ khoảnh khắc ngọt ngào này.

Ngoan quá đi mất.

Thích thật đấy…

Ngay lúc đó, người giường bên khẽ nhúc nhích, bước ra khỏi giường rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Khi đi ngang qua Lâm Chu, cậu ta kinh ngạc kêu lên:

“Vu Niên, mặt cậu làm sao thế?!"

“Sao mà đỏ vậy trời?”

Tôi cũng nghe thấy, quay đầu nhìn theo bản năng. Chỉ thấy Vu Niên vội vàng bước nhanh hơn, để lại cho tôi một cái bóng lưng thoáng qua, có vẻ đang muốn tránh né điều gì đó.

Tôi kéo Lâm Chu lại, hỏi:

“Cậu ấy… mặt sưng thật à?”

“Thật đó! Nhìn cứ như là bị ai véo một trận ấy. Mà lúc mới về đâu có thế này?”

Lâm Chu nói đến đây, đột nhiên dừng lại một nhịp, sau đó trầm ngâm hỏi:

“Không lẽ… bị b/ắt n/ạt?”

Tôi nghe vậy, lập tức gi/ận tím mặt:

“Ai dám b/ắt n/ạt Vu Niên chứ? Cậu ấy là người… là người anh em tốt của tôi mà!”

Giọng tôi tự nhiên nhỏ dần đi…

“…Tôi đi xem thử.”

Nói rồi, tôi cất bước chạy về phía nhà vệ sinh.

Vừa đi vừa nghĩ: cậu ấy rõ ràng bảo là bị cay mà… hay là tôi nhìn nhầm?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
4 Mất Kiểm Soát Chương 27
7 Va Phát Cong Luôn Chương 20
10 Đinh Máu Trấn Quan Chương 15
11 Lồng Vỡ Chương 26

Mới cập nhật

Xem thêm