1
Cả đời này của tôi, đều là thu gặt mạng người, chỉ c/ứu sống một người.
Bà ấy tên là Tam Nương, họ Phong.
Năm c/ứu tôi còn là một cô bé.
Đến khi tôi tìm được bà ấy để báo ân, bà ấy đã đầy nếp nhăn trên mặt.
Người phụ nữ lương thiện này luôn có một đứa trẻ quấn quýt bên cạnh, ánh mắt nó nhìn tôi lảng tránh.
"Tam Nương, đứa bé này cô không thể giữ."
Không cần bói toán, tôi cũng biết đứa trẻ này trong lòng ch/ôn á/c.
Tam Nương cười hiền hai tiếng: "Đứa bé này tôi nhặt được ở bờ sông, tôi không giữ, nó sẽ ch*t đói."
"Nếu bà giữ, một ngày nào đó nó sẽ lấy mạng bà."
Bà ấy xoa đầu thằng bé, nghiêm mặt nói: "Nếu vì sợ nó sau này hại tôi, mà bây giờ lại hại ch*t nó, vậy tôi còn là người sao?"
Tam Nương là một người phụ nữ có chủ kiến, từ khi mười mấy tuổi đã chọn tự búi tóc, cả đời không lấy chồng.
Hiện giờ bà ấy đã xế bóng, nhặt được một đứa trẻ làm bạn, đối với bà ấy mà nói là một chuyện may mắn.
Đối với đứa trẻ đó mà nói, là phúc phần tu được từ kiếp trước. Cứ xem nó có gánh nổi không.
Mạng người, trời đã định.
Tam Nương nhất quyết muốn giữ đứa trẻ này, tôi chỉ có thể cho bà ấy một phần cơ duyên, bảo bà ấy quãng đời còn lại vô ưu, phú quý trường thọ.
2
Lật tấm vải liệm che mặt Tam Nương, bà ấy qu/a đ/ời không được an lành, giữa mày hiện lên một tầng sương kỳ dị. Đây là do ch*t oan khuất, oán khí tích tụ sau khi bị gi3t.
"Tất cả quỳ xuống." Tôi nổi gi/ận, tiếng quát trầm xuống, con cháu Tam Nương lập tức quỳ rạp xuống sân.
Đứa trẻ Tam Nương nuôi lớn tên là Phong Thủy Sinh, giờ đã là một người trung niên phát tướng.
Ông ta không hiểu tại sao mình lại quỳ xuống, trên mặt lộ vẻ tức gi/ận, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại bị một sức mạnh nào đó đ/è xuống, ngã quỳ xuống một lần nữa.
Giằng co hai lần, vẻ gi/ận dữ trên mặt ông ta biến thành k/inh h/oàng.
"Chắc chắn là bà nội nổi gi/ận rồi, cha à, cha cứ ngoan ngoãn quỳ đi."
Người nói câu này là một bé gái có vẻ ngoài thanh tú, tên là Chiêu Đệ. Đôi mắt cô bé nhìn Phong Thủy Sinh như tẩm đ/ộc.
3
"C/âm miệng."
Một cái t/át vang dội giáng xuống khuôn mặt non nớt của Chiêu Đệ.
Kẻ đ/á/nh người là một thằng nhóc choai choai, tên là Phong Thiên Phúc, là em trai cùng cha khác mẹ của Chiêu Đệ, chỉ nhỏ hơn cô bé nửa năm.
Nó quỳ bên cạnh Phong Chiêu Đệ, gầm gừ với cô bé: "Mày hù dọa ai đấy? Bà già nằm trong qu/an t/ài rồi thì làm sao mà gi/ận được? Mày còn dám nói bậy tao đ/á/nh nát mồm mày."
Phong Thủy Sinh được Phong Tam Nương che chở, làm bất cứ việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, tài sản ngày càng lớn mạnh, người cũng trở nên có chút ngông cuồ/ng.
Sau khi người vợ đầu tiên qu/a đ/ời chưa đầy trăm ngày, ông ta đã rước luôn cô bồ nhí lén lút qu/an h/ệ với mình, cùng với đứa con trai Phong Thiên Phúc của họ vào nhà.
Vẻ hung tợn của thằng nhóc này giống như một con chó sói đang nhe răng.
Quả nhiên, h/ồn sắc của nó cũng là màu đen.
Mỗi khi có ai đó bộc lộ bản chất t/àn b/ạo trước mặt tôi, h/ồn sắc của người đó nhất định đã bị ô uế bởi á/c niệm.
Thằng s/úc si/nh này, gặp tôi, là không sống nổi rồi.
4
Ánh mắt tôi lại rơi vào cô bé.
Bất cứ chỗ nào trên da cô bé lộ ra, đều có vết thương.
Gia đình này đã không cho cô bé sự tôn trọng và thể diện xứng đáng, giống như cái tên của cô bé, sự tồn tại của cô bé chẳng qua chỉ là hai chữ "Chiêu Đệ".
Chiêu Đệ sau khi bị đ/á/nh vẫn luôn cúi đầu, sống lưng g/ầy gò dần dần co lại.
Trước khi phát ra tiếng gào x/é ruột x/é gan đó, ánh mắt cô bé đã từng thoáng chạm vào mắt tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy bản tính thú hoang như sói như báo của cô bé.
Nhưng, kỳ lạ thay, h/ồn sắc của cô bé lại là màu xanh da trời thuần khiết.
Người chưa từng làm hại Tam Nương, sẽ không chịu sự áp chế của cấm chế của tôi.
Chiêu Đệ ra tay đ/á/nh đ/ập đứa em trai cùng cha khác mẹ một cách thuần thục.
Mẹ kế và cha ruột của cô bé, vài lần muốn đứng lên ngăn cản, nhưng lại bị thuật pháp áp chế nặng nề hơn.
Cô bé rất đi/ên cuồ/ng, cô bé toe toét cười với tôi, vớ lấy cây phướn chiêu h/ồn dựng ở cửa, liều mạng quất về phía người nhà họ Phong.
Cô bé vừa đ/á/nh họ, vừa tố cáo: "Sư phụ, chẳng phải sư phụ muốn biết ai đã gi3t bà nội con sao? Sư phụ, chính là hắn, bà ta và cả hắn nữa, chính là lũ ký sinh trùng này đã hại ch*t bà nội con."
Tôi liếc nhìn người vợ của Thủy Sinh là Diêu Cầm. Khuôn mặt mang tướng hồ ly, dù mặc bộ đồ tang trắng thùng thình, vẫn không giấu được cái bụng bầu vượt mặt của ả, xem ra lại sắp sinh nữa rồi.
Đáng tiếc, đứa bé này đầu th/ai nhầm chỗ rồi, phú quý của nhà họ Phong là không giữ được nữa rồi.
Cây gậy phướn chiêu h/ồn to bằng ngón tay cái, Chiêu Đệ không hề nương tay, vợ chồng Phong Thủy Sinh bị đ/á/nh đ/au nhất, chẳng mấy chốc đã sưng vù mặt mày.
Tôi có một chút không hiểu, cô bé có chút đi/ên kh/ùng này, tại sao lại gọi tôi là sư phụ.