Còn mở lời, Thâm tiếp: "Nhưng thật, đừng trách khó nghe. anh em à, và ly hôn chính tổn thất lớn đấy. Khiết, cả thế giới không tìm được hai đâu.
Mạc cau mày, ý gì?"
"Tôi ý gì không phải quá rõ ràng nhiên cảm lỡ đối không lỡ."
Dung Thâm càng càng kích động, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Cậu còn nhớ khoảng thời gian ba năm trước, khi bị m/ù Lúc không nhận thật này, kỉnh bộ dạng gì, đồ đạc phòng bệ/nh đều bị đ/ập hết, bác và y tá không dám lại gần cậu, trừ Khiết. Cô ấy chẳng gì cả, ấy dám bước gần về cậu, còn dám xông lên ôm lấy vào cuồ/ng nhất, không hề để tâm mấy ghế đang nện lên ấy. Nếu không nhớ nhầm ấy bị đ/ập g/ãy hai xươ/ng sườn."
"Tôi nhìn còn đ/au, rõ ràng bị thương, chịu tủi nh/ục ấy, lại vẫn ôm lấy vỗ về cậu, hết khác với rằng ấy đây, làm cho mấy y tá bệ/nh viện nhìn bật khóc."
"Vào khó chỉ bên cậu, Tinh Nguyệt thích lại chạy mất chẳng bóng dáng đâu."
"Có thật không hiểu, trái tim làm bằng đ/á sao, ấy phạm phải sai lầm lớn nhường nào, nên buông xuống chứ, hơn đầu c/ầu quyên Tinh Nguyệt vốn con ngoài giá nhà họ Đồng, và mẹ ta, hai họ cư/ớp bác trai Cô bị mắc bệ/nh m/áu trắng, không c/ứu, đáng đời họ!"
Mạc cuối cùng ngắt lời anh ấy, "Đồng Tinh Nguyệt chịu Khiết, cho nên không tới tôi."
Dung "Là không hay không tự Cậu Mạc thiếu gia, thiên chi kiêu tử không khỏi nửa bước, khi trở m/ù lại biến mất không tích đâu."
"Thiệu Khiêm, thật lòng cho biết, cùng lâu thật rung chút sao?"
Rung động?
Mạc dường nghe chuyện cười lớn đó, cười lạnh "Tôi rung với ai đối không phải ấy."
Ngừng chút lại nói, "Nếu thật cảm ấy tốt bây giờ đuổi vẫn còn kịp đấy, rất vui nếu tham gia hôn lễ hai người."
"Cậu..." Thâm hoàn bị đ/á/nh bại rồi.
Anh không kìm được thở ra hơi, vì phụ mình bất cả.
Một phụ bao ba năm?
"Dù muốn đuổi không chắc sẽ đồng ý, huống hai làm vợ ba năm, bây giờ ly hôn rồi, lại quay đầu đuổi ấy, đây loại gì chứ."
Dung Thâm đứng dậy, "Bỏ đi, đừng nữa, nếu mấy ngày nay không anh đây dẫn ra ngoài giải khuây."
Dung Thâm ra ngoài giải khuây, chắc chỉ quán Dạ Sắc.
Dung Thâm vừa vào tìm vài bạn cặp thói quen.
Mạc trước giờ gh/ét này, cho nên Thâm chỉ đám phụ ngồi bên mình, anh hoàn không rằng họ ngồi xuống Mạc lại tay, hai ngồi bên mình.
Dung Thâm nhiên mức hai mắt sắp rớt cả ra ngoài.
Hôm nay bị nhỉ?
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Mạc không hề ý tới ánh mắt Thâm, chỉ chằm chằm nhìn thoại trên và cửa ghế lô vẫn mở.