Ngày hôm sau, đội kỹ thuật của Vọng Tinh đã được "đóng gói" chuyển đến tận nơi.
Tốc độ nhanh đến mức tưởng như họ không phải đội ngũ ưu tú mà là mớ khoai tây cải thảo b/án giảm giá trên phố.
Trình Kỳ trong văn phòng tôi thở dài thán phục: “Đỉnh thật đấy! Cậu làm thế nào vậy?”
Ánh mắt tôi lướt qua chiếc ghế sofa mà anh ta đang ngồi, sau đó vội quay đi: “Tôi ngủ với cậu ta.”
Việc bị cậu ấy cưỡ/ng b/ức, tôi không tiện nói, nhưng ngủ thì đã ngủ, không ai thiệt thòi, cũng chẳng ai nh/ục nh/ã.
Cằm của Trình Kỳ mãi mới khép lại được: “Cậu ta là cháu trai cậu mà!”
“Không cùng huyết thống.”
“Nhưng cậu ta là đàn ông!”
“Nhà tôi chẳng còn ai, nhà cậu ta cũng thế, không ai quản nổi.”
Trình Kỳ dùng lực xoa mặt một cái, đ/au khổ phát hiện đây không phải là mơ: “Cậu đi/ên thật rồi! Có cần vì công ty mà hy sinh đến mức này không?!”
Lời nói của anh ta lướt qua tâm trí tôi.
Vì công ty ư?
Đúng là tôi muốn giải quyết vấn đề cho nhẹ đầu, với lại tôi cũng hứng thú với bằng sáng chế công nghệ kia của cậu ấy.
Nhưng lòng tôi lại tự hỏi: Chấn Ân đã đến bước đường cùng chưa?
Hình như chưa.
Tôi thật sự bất lực đến mức không thể xoay chuyển sao?
Cũng không hẳn.
Vậy nên khoảnh khắc đưa ra quyết định ấy, nó đã trở thành một bí ẩn mà chính tôi cũng không lý giải nổi.
Thấy tôi im lặng, Trình Kỳ lát sau lại hỏi: “Chẳng phải cậu gh/ét thằng nhóc đó nhất sao? Sao chịu nổi hay vậy?!”
Tôi đ/au đầu nhức óc: “Lên giường với cậu ta cũng khá sướng.”
“Là do cậu mấy trăm năm không đụng chạm vào đàn ông đấy! Nếu gặp người cậu thích chắc còn sướng hơn!”
Tôi nghĩ Kỷ Di Tinh đã cho tôi thứ vượt xa khả năng chịu đựng rồi, "sướng hơn" chắc không có đâu.
Tưởng tượng trên giường tôi là một người khác, là ai nhỉ? Mà dù là ai, tôi cũng khó tiếp nhận.
Tôi lắc đầu, Trình Kỳ chăm chú nhìn, sắc mặt càng khó coi: “Đừng bảo cậu… Thích cậu ta rồi nhé?”
Câu hỏi khiến tôi mơ hồ.
Thích là cảm giác gì?
Tôi có thể nhìn thấu tình cảm người khác dành cho mình, nhưng chưa từng mổ x/ẻ nội tâm mình. Vốn dĩ tôi chẳng từng yêu đương với ai, dĩ nhiên không biết khi yêu sẽ thế nào.
Chút khát khao tình yêu mong manh của tôi, từ nhiều năm trước đã nảy mầm vì một góc nghiêng của Kỷ Di Tinh. Lúc ấy, tôi từng nghĩ hay là thử tìm người yêu xem sao.
Nhưng vì quá bận nên đã gác lại, sau đó trở thành hiển nhiên, ham muốn thể x/á/c lẫn tinh thần đều đóng băng.
Cho đến khi Kỷ Di Tinh đ/á/nh thức d/ục v/ọng trong tôi, nhưng chỉ là thể x/á/c.
Trái tim tôi chẳng có thay đổi gì lớn.
Tôi không đòi sống đòi ch*t, không khóc lóc thảm thiết, càng không mất ăn mất ngủ vì cậu ấy.
Vậy nên chắc là chưa thích.
Tôi lắc đầu: “Không.”
Trình Kỳ thở phào, lặng im hồi lâu.
Tôi đã thoát khỏi cuộc trò chuyện từ lúc nào, còn anh ta vẫn chìm trong quả bom vừa phát n/ổ.
Mãi sau anh ta mới thở dài: “Thực ra cũng không thiệt thòi. Việc của công ty đã giải quyết xong, cậu lại thích ngủ với cậu ta.”
“Dù sao thì đàn ông cũng chỉ quanh quẩn mấy chuyện ấy thôi.”
“Chán thì đ/á đi, chờ cậu ta hết giá trị rồi, sau này chọn đứa tốt hơn là được.”
“Cậu nghĩ sao?”
“Ừ, có lý.”