Viên kẹo từ cõi âm

Chương 10

28/07/2024 21:52

Mẹ tôi nghĩ một lúc, gương mặt bà có hơi kỳ quái, bà lại hỏi:

“Con còn nghe thấy gì nữa?”

“Thì… bên ngoài có người!”

Mẹ tôi đứng dậy định đi xem, tôi sợ lắm, nên bấu vào tay bà cùng ra phòng khách.

Mẹ tôi áp sát vào lỗ mắt mèo, sau đó quay trở lại phòng tôi, bà nói chẳng có gì cả, đừng nghĩ lung tung.

Mẹ vừa định đi, tôi lại kéo bà lại, sau đó chỉ về phía cửa sổ.

Mẹ tôi đi kéo rèm cửa, tôi vội ngăn bà lại , nhưng đã muộn rồi.

Mẹ tôi rèm ra một nửa, tôi sợ hãi núp phía sau lưng bà.

Mẹ tôi nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn tôi.

“Ở bên ngoài làm sao?”

Tôi lấy hết can đảm nhìn ra ngoài, cửa sổ nhà ông Lý đều tắt hết đèn, không có gì hết, nhưng tôi cố nhìn kỹ rèm cửa nhà ông.

Vừa này có một khe hở rộng lộ ra, bây giờ không còn nữa rồi.

“Con sợ…ông Lý…”

Tôi nắm ch/ặt lấy cánh tay mẹ không buông.

Bà thở dài một hơi, rồi nằm xuống giường tôi.

“Sau này bớt nghe chuyện người lớn nói lại, chẳng biết gì hết, cứ nghĩ linh tinh thôi.”

“Vâng vâng….”

Tôi cũng nằm xuống, ôm ch/ặt lấy mẹ tôi.

Nói thật lòng, cảm giác này có đôi phần kỳ lạ.

Từ lúc tôi bắt đầu có trí nhớ, tôi chỉ thấy bà đang làm việc, mà chưa từng có ấn tượng về việc bà ôm tôi, có lẽ bà cũng thấy nó khá kỳ lạ, nhưng tôi sợ lắm, không dám bỏ tay ra.

Tay mẹ tôi nhẹ nhàng vỗ về, không biết từ khi nào, tôi ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình tôi.

Tôi nhìn ánh mặt trời rọi vào từ ô cửa sổ, mở rèm cửa ra, tôi nhìn về phía sân nhà ông Lý, hình như chẳng có gì khác thường.

Thế giới này đã khôi phục lại trạng thái bình thường của nó.

Bản thân tôi cũng nghi ngờ, chuyện xảy ra vào tối hôm qua, liệu có phải chỉ là một cơn á/c mộng, sau khi bừng tỉnh lại trong sợ hãi đã nảy sinh chứng cuồ/ng lo/ạn hay không?

Cương thi chỉ là thứ mà phim ảnh bịa ra thôi, sao có thể là thật được kia chứ?

Trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Mẹ tôi đã nấu xong bữa sáng trong bếp, tôi ngồi ăn cháo, bố tôi ngồi bên cạnh xây xẩm mặt mày nói:

“Sau này xem mấy phim Hồng Kông ít thôi, còn cả mấy cái truyện tranh Nhật Bản nữa, chúng đều không phải thứ gì hay ho đâu!”

Tôi không muốn nói thêm gì với bọn họ nữa, tôi húp một hơi hết sạch bát cháo, rồi đeo cặp sách ra khỏi nhà.

Vừa đi đến cửa, tôi thấy lồng ng/ực mình đột nhiên có một thứ gì đó rất lạnh xộc thẳng lên phía trên.

Cổ họng tôi nghẹn lại, ọe một tiếng, tôi nôn hết toàn bộ bữa sáng ra ngoài, vung vãi khắp dưới mặt đất.

Bố tôi vội đứng dậy, ông nhìn tôi bằng gương mặt khó chịu.

“Lại ăn cái gì linh tinh rồi?”

Tôi không biết nên nói gì, trước mặt tôi tối sầm, sau một hồi quay cuồ/ng tôi không còn nhớ gì thêm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
5 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
6 Thần Dược Chương 15
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm