2
Lúc ta từ Tâm đi ra ngoài, sắc trời đã trở nên trắng bệch.
Một đường đảo, cước bộ đảo.
Cơ cũng sống lâu.
Ngự Trạm biết, tình cổ cơ ta đã sớm phát tác, ngày gặm nhấm lục phủ ngũ tạng ta.
Có không?
Đau.
Đau đến sống ch*t.
Nhưng so với tính mạng hơn trăm tộc nỗi có chứ.
Ta trước mặt Ngự Trạm vẫn che dấu khá, trên dưới hành tất cả đều biết, tiểu cung ta si luyến hắn vũ nhục tr/a t/ấn như thế nào, ta đều vẻ chịu đựng.
Nhưng ai biết - -
Ta vẫn luôn âm thầm hấp thụ khí Ngự Trạm.
Ta học tr/ộm quyển sách cấm phòng phụ, có hấp khí khác mình sử dụng, nhưng nó với đạo, phản phệ cũng lớn.
Ngự Trạm hắn hoàng triều, khí lại càng có liên quan đến mệnh muốn hút khí thế hắn, khó như lên trời.
Nhưng khó thì khó, cũng phải có cách nào.
Ít nhất, mỗi lần kiềm nén cơn buồn nôn, ta đều có hút đi phần khí hắn.
Ngự Trạm có lúc vuốt tóc ta, nói ta tiểu yêu tinh rũ khác.
Kỳ thật hắn nói đúng.
Chỉ có điều......
Thân đã sức cùng lực tận, hẳn chống đỡ mấy ngày, mà ta phải trước khi ch*t thân thích hợp.
Ta đã thấy nó.
Một vị tiểu cung thường cung Ngự Trạm mạo thường, làm ta gặp liền quên, có quan sát nhất cử nhất động Ngự Trạm, cũng sẽ quá hút sự ý người.
Quan hơn là... trên trán đối phương có mảnh đen nhánh quấn quanh, biểu hiện sinh mệnh còn nữa.