chuẩn bị văn nghệ, thực sự đã bỏ lỡ khá nhiều bài học.
đối tập đáng gờm nhất của tôi, muốn mượn vở ghi nhưng mở lời.
Không ngờ cuối tuần đó lại đến gõ cửa nhà tôi.
“Đi viện không?”
Tôi gật đầu.
Khi đến viện, lấy từ balo mấy quyển sổ ghi rồi đặt trước mặt tôi.
Vì chuẩn bị mà tô đãi bỏ lỡ học, đang lắng biết làm thế để bù lại.
Vở ghi của rất chi tiết, biệt nội dung mà tham gia, thậm chí còn bổ sung thêm điểm kiến thức trong sách giáo khoa.
bộ mặt ngơ ngác chuyện gì của tôi, liền nói:
“Sao vậy? Đây kiến thức nghe thầy giảng rồi hợp nếu rõ cậu cứ hỏi tôi.”
Tôi nhìn Duy, nói:
“Sở Duy, cậu nhường với đấy nhé.”
Cậu bĩu môi: “Tôi thèm.”
Thực biết với đâu.
Có lần khi đến cậu trực phải ở lại dẹp.
Tôi đến trường mới nhớ quên cuốn vở bài tập,khi quay lại thì tình nghe bạn cậu hỏi:
“Cậu đã ghi giúp Phó Tuyết Hàn rồi, sao làm hai câu trong bài kiểm để giúp đứng nhất thêm lần?”
Tôi định tiếng, thì nghe đáp:
“Tôi nghĩ Tuyết Hàn cần nhường mới đạt hạng nhất, bình dù cố hết sức làm bài vẫn hay thua ấy.”
“Vả Tuyết Hàn rất gh/ét người khác nhường mình, cạnh tranh bằng mới sự tôn trọng đối với ấy.”
Dòng nghĩ tắt kéo lại về thế giới thực tại, đang ngẩn ngơ, liền dùng gõ nhẹ mu tôi:
“Tuyết Hàn, cậu sao khỏe à?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục ghi một chăm chú.
Buổi chiều thành phố chìm trong khí nóng bức và ẩm ướt, chóp mũi cũng toát giọt mồ hôi.
Khi ngẩng đầu lên, mới nhận đã còn ở đó nữa.
Bỗng nhiên, một giác buốt lạnh, sảng khoái chạm má tôi:
“Trà xuân xanh bốn mùa đường,
Cảm giác bức do nóng mang lại chợt tan biến trong khoảnh khắc này nhờ cốc mát mà mang đến.