Hướng Của Thời Gian

Chương 8

20/11/2025 23:54

Ngoài Nhậm Trạch Thu, tôi thật sự không nghĩ ra ai có thể làm ra chuyện này.

Cảnh sát kiểm tra quanh phòng, rồi yêu cầu chúng tôi xuất trình chứng minh nhân dân.

Đến lượt Tiểu Thu— cũng may tôi phản ứng kịp, lục thùng đồ cũ moi ra được căn cước cũ của Nhậm Trạch Thu ngày xưa.

Có lẽ vì trời đã khuya, các anh cảnh sát cũng không xem xét quá kỹ.

Làm xong thủ tục đơn giản rồi họ rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Tiểu Thu liền càu nhàu:

“Lãng phí sức lực của cảnh sát, ý thức công dân kém quá.”

Cậu cũng đoán được là ai báo.

Cậu nhìn tôi với vẻ tủi thân:

“Sao em lại trở thành như thế này…”

Tôi định nói rồi lại thôi.

Cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu.

Khi mở miệng, tôi cũng không rõ là đang an ủi cậu hay an ủi chính mình.

“Con người… vốn dĩ sẽ thay đổi.”

Tôi vừa định thở dài— thì Tiểu Thu bất ngờ kéo mạnh tôi lại.

Cậu nhìn tôi với ánh mắt kiên định đến mức làm tim tôi khựng lại.

“Em biết nói thế này có vẻ như đang bao biện… nhưng Tiểu Xuyên ca, có lẽ… có lẽ em có nỗi khổ riêng thì sao?”

Tôi sững sờ nhìn cậu.

Trong lòng ngổn ngang, đủ mọi cảm xúc trộn lẫn.

Vừa hoang mang — vừa mơ hồ như có một nỗi bất an dâng lên.

Những ngày sau đó…

Nhậm Trạch Thu như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi.

Dù là căn nhà chúng tôi từng ở hay ở công ty, tôi đều không tìm thấy bóng dáng của anh.

Khi tôi vừa ra khỏi công ty, tình cờ gặp luật sư của Nhậm Trạch Thu—Kiều Lợi.

Anh ấy trao vài tập giấy tờ cho tôi.

“Ngài Nhậm nói đây là khoản bồi thường dành cho cậu.”

Tôi nhìn những giấy tờ chuyển nhượng bất động sản và một phần cổ phần.

Tim tôi như bị một tảng đ/á đ/è nặng đến khó thở.

Mọi việc Nhậm Trạch Thu làm dường như đều muốn nói với tôi rằng:

Anh ta đã trọn vẹn với mối qu/an h/ệ hai mươi mấy năm qua.

Nhưng tôi vẫn có cảm giác… anh ta đang tính toán một điều gì khác.

“Tôi sẽ không ký, trừ khi chính anh ta đến nói chuyện với tôi.”

Kiều Lợi lộ vẻ khó xử, cuối cùng vì không thể thuyết phục được tôi, đành nói:

“Tôi sẽ chuyển lời lại với ngài Nhậm.”

Sau khi Kiều Lợi rời đi, tôi ngồi đó, trống rỗng, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Nhìn ra ngoài, trời đã tối mịt.

Tôi không về thẳng nhà, mà rẽ sang quán bar mà tôi và Nhậm Trạch Thu thường lui tới.

Một mình, tôi uống rất nhiều rư/ợu.

Nhưng rư/ợu nhiều đến đâu cũng không thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng.

Tôi thuê người truy lùng chàng trai đã nằm trên giường Nhậm Trạch Thu hôm ấy.

Một tuần trôi qua… nhưng chẳng có tin tức gì.

Rư/ợu càng uống càng nhiều.

Cuối cùng, người pha chế không chịu nổi, phải đi gọi ông chủ ra.

Và ông chủ… là bạn của tôi và Nhậm Trạch Thu.

Thấy tôi say đến mềm nhũn, ông chủ chỉ thở dài, rồi đưa tôi về nhà.

Trong xe, giữa cơn choáng váng mơ hồ, tôi hình như nghe thấy anh ấy đang gọi điện cho ai đó.

Nhưng chẳng bao lâu, ý thức tôi lại trôi bồng bềnh.

Ông chủ đưa tôi về căn hộ nhỏ ấy.

Tiểu Thu ra mở cửa, tôi lập tức nhào vào lòng cậu ấy.

“Làm phiền cậu rồi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12