Ngoài Nhậm Trạch Thu, tôi thật sự không nghĩ ra ai có thể làm ra chuyện này.
Cảnh sát kiểm tra quanh phòng, rồi yêu cầu chúng tôi xuất trình chứng minh nhân dân.
Đến lượt Tiểu Thu— cũng may tôi phản ứng kịp, lục thùng đồ cũ moi ra được căn cước cũ của Nhậm Trạch Thu ngày xưa.
Có lẽ vì trời đã khuya, các anh cảnh sát cũng không xem xét quá kỹ.
Làm xong thủ tục đơn giản rồi họ rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Tiểu Thu liền càu nhàu:
“Lãng phí sức lực của cảnh sát, ý thức công dân kém quá.”
Cậu cũng đoán được là ai báo.
Cậu nhìn tôi với vẻ tủi thân:
“Sao em lại trở thành như thế này…”
Tôi định nói rồi lại thôi.
Cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu.
Khi mở miệng, tôi cũng không rõ là đang an ủi cậu hay an ủi chính mình.
“Con người… vốn dĩ sẽ thay đổi.”
Tôi vừa định thở dài— thì Tiểu Thu bất ngờ kéo mạnh tôi lại.
Cậu nhìn tôi với ánh mắt kiên định đến mức làm tim tôi khựng lại.
“Em biết nói thế này có vẻ như đang bao biện… nhưng Tiểu Xuyên ca, có lẽ… có lẽ em có nỗi khổ riêng thì sao?”
Tôi sững sờ nhìn cậu.
Trong lòng ngổn ngang, đủ mọi cảm xúc trộn lẫn.
Vừa hoang mang — vừa mơ hồ như có một nỗi bất an dâng lên.
Những ngày sau đó…
Nhậm Trạch Thu như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi.
Dù là căn nhà chúng tôi từng ở hay ở công ty, tôi đều không tìm thấy bóng dáng của anh.
Khi tôi vừa ra khỏi công ty, tình cờ gặp luật sư của Nhậm Trạch Thu—Kiều Lợi.
Anh ấy trao vài tập giấy tờ cho tôi.
“Ngài Nhậm nói đây là khoản bồi thường dành cho cậu.”
Tôi nhìn những giấy tờ chuyển nhượng bất động sản và một phần cổ phần.
Tim tôi như bị một tảng đ/á đ/è nặng đến khó thở.
Mọi việc Nhậm Trạch Thu làm dường như đều muốn nói với tôi rằng:
Anh ta đã trọn vẹn với mối qu/an h/ệ hai mươi mấy năm qua.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác… anh ta đang tính toán một điều gì khác.
“Tôi sẽ không ký, trừ khi chính anh ta đến nói chuyện với tôi.”
Kiều Lợi lộ vẻ khó xử, cuối cùng vì không thể thuyết phục được tôi, đành nói:
“Tôi sẽ chuyển lời lại với ngài Nhậm.”
Sau khi Kiều Lợi rời đi, tôi ngồi đó, trống rỗng, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Nhìn ra ngoài, trời đã tối mịt.
Tôi không về thẳng nhà, mà rẽ sang quán bar mà tôi và Nhậm Trạch Thu thường lui tới.
Một mình, tôi uống rất nhiều rư/ợu.
Nhưng rư/ợu nhiều đến đâu cũng không thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng.
Tôi thuê người truy lùng chàng trai đã nằm trên giường Nhậm Trạch Thu hôm ấy.
Một tuần trôi qua… nhưng chẳng có tin tức gì.
Rư/ợu càng uống càng nhiều.
Cuối cùng, người pha chế không chịu nổi, phải đi gọi ông chủ ra.
Và ông chủ… là bạn của tôi và Nhậm Trạch Thu.
Thấy tôi say đến mềm nhũn, ông chủ chỉ thở dài, rồi đưa tôi về nhà.
Trong xe, giữa cơn choáng váng mơ hồ, tôi hình như nghe thấy anh ấy đang gọi điện cho ai đó.
Nhưng chẳng bao lâu, ý thức tôi lại trôi bồng bềnh.
Ông chủ đưa tôi về căn hộ nhỏ ấy.
Tiểu Thu ra mở cửa, tôi lập tức nhào vào lòng cậu ấy.
“Làm phiền cậu rồi.”