“Tôi không thể nói với anh đâu…”
Cơn đ/au nhói xuyên tim.
Là đôi giày của hắn, giẫm lên đầu ngón tay tôi, nghiến xuống sàn nhà xoay vòng.
“Tôi nói! Tôi nói đây!”Tôi gào thét,”Phải cắm camera vào máy tính ấy!”
“Camera?”
Tôi gắng ra vẻ không chịu nổi đ/au đớn.
Việc duy nhất tôi có thể làm lúc này, là phá hủy chiếc máy tính kia.
Nhưng tôi cần một cơ hội!
“Năm 2004 anh từng thấy ở nhà tôi, nhớ không? Cái camera gắn ngoài cũ kỹ ấy. Để gọi video không phải bằng máy tính, mà là nó!”Tôi hét lên, “Nó trong phòng tôi, giấu ở ngăn kéo dưới cùng tủ quần áo, có một ngăn bí mật!”
Hắn nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Còn 30 giây.
“Anh không tin thì dẫn tôi đi lấy… Chỉ cần anh hứa tha cho tôi.”Tôi nói, “Nếu tôi ch*t, anh vĩnh viễn không mở được video đó.”
Tôi thấy hắn lục trong túi, rút ra một con d/ao.
Lưỡi d/ao lạnh lẽo cứa vào cổ tôi, m/áu rỉ ra.
Hắn áp d/ao vào cổ, tôi từ từ đứng dậy.
15 giây!
Tôi chậm rãi đứng lên, tìm thăng bằng.
Đồng tử co lại vì căng thẳng.
Hai chân cuối cùng cũng đứng vững trên mặt đất.
Chính là lúc này!
10 giây!
Tôi bất chấp đ/á/nh mạnh người, lao thẳng vào hắn bên cạnh!
M/áu phun tóe vào không khí, tôi biết lưỡi d/ao đã cứa đ/ứt mạch m/áu cổ mình. Nhưng không quan trọng nữa, hắn mất thăng bằng, lảo đảo lùi vài bước.
Dốc sức lực cuối cùng, tôi gầm lên, ôm ch/ặt thùng máy, lao về phía cửa sổ.
Sau lưng như có cuồ/ng phong cuốn tới - hắn đang xông đến.
5 giây!
Hắn không kịp đâu.
Thùng máy văng khỏi tay, lao ra ngoài cửa sổ. Một chuỗi âm thanh ầm ầm. Màn hình bị gi/ật mạnh theo hướng cửa sổ.
Tôi bị đẩy ngã, bàn tay thô kệch của hắn ôm lấy màn hình, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng máy móc vỡ tan dưới tầng.
Đó là thùng máy đ/ứt dây kết nối, vỡ vụn hoàn toàn dưới đất.
Trong căn phòng sách bừa bộn, tôi ôm cổ, mặt tái nhợt vì mất m/áu.
0 giây.
Sự tĩnh lặng ch*t chóc.
Tôi cười phá lên.