Tôi vốn tưởng Bùi Ngạn chỉ giả vờ vài ngày rồi sẽ lộ nguyên hình, nào ngờ cậu ta đểu cáng đến mức kiên trì diễn xuất suốt gần tháng trời chỉ để khiến tôi phát đi/ên!

Suốt thời gian đó, cậu ta chẳng khác gì một cô vợ bé, tôi đi đâu là cậu ta lẽo đẽo theo đến đó. Sáng sớm đã nhiệt tình gọi dậy, lên lớp còn cố ý giữ chỗ ngồi cạnh tôi. Thậm chí tôi chỉ buột miệng nhắc món gì đó, chưa bao lâu đã thấy món ấy xuất hiện ngay trên bàn học.

Lão Đại và Lão Nhị không ngừng trêu chọc Bùi Ngạn đúng là "vợ hiền", chỉ mỗi tôi là muốn đi/ên cả người lên. Mẹ kiếp, sao con người lại có thể giả tạo đến thế? Sao cậu ta vẫn chưa chịu lộ sơ hở? Tôi đã phải đóng vai chồng hờ của cậu ta gần cả tháng rồi. Trời ơi, đúng là khốn nạn thật!

Tôi rõ là trai thẳng, vậy mà phải giả gay để đối phó với tiểu trà xanh đáng gh/ét này. Đáng ch*t, đáng ch*t, thật sự đáng ch*t quá đi!

Đang bực bội, bỗng cảm thấy có người kéo nhẹ vạt áo. Quay đầu lại, khuôn mặt thanh tú của Bùi Ngạn lập tức lọt vào tầm mắt. cậu ta nheo mắt cười, giọng nói dịu dàng đến lạ:

"Nhiê...Nhiên ca, Lão Đại và Lão Nhị đã đến nơi rồi, giục chúng ta mau qua đó thôi."

Tôi lạnh lùng né tránh tiếp xúc, đáp gọn lỏn: "Biết rồi, thay đồ xong đi liền."

Ký túc xá bọn tôi có truyền thống mỗi khi thi xong nhất định phải đi ăn mừng. Vừa thi giữa kỳ môn Toán cao cấp xong, Lão Đại và Lão Nhị đã vội vàng đặt phòng hát.

Cảnh vật bên ngoài cửa kính ô tô lướt qua vun vút, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới nơi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm