Tôi đẩy đi tắm trước, ấy bảo đi tắm trước.
Trước đi, do hồi lâu rồi "Anh chỉ tắm ba thôi nha~"
Kỳ và Hành có không thật sự đúng ba sau.
Khi mở cửa, Hành đang đ/è vào tủ quần áo.
Hai đều tái mặt, thấy bước vào vội tách ra.
Kỳ gượng gạo cười: tự lấy khăn được không phiền tổng đâu."
"Không phiền đâu, đồ của anh Dư là của tôi."
Cố Hành nói nhảm cái quần gì vậy!
Đồ của sao của hắn? Vợ là của tôi!
Tôi đón lấy chiếc khăn từ tay A Liễm, vội lau qua mái tóc ướt rồi thở dài: "Đi ngủ thôi."
Tôi leo giường trước, ngoài.
Đây vốn là chỗ thường ngủ.
Nhưng hôm nay nhất định phải làm cái sandwich kẹp giữa!
"Anh ơi, anh trong đi."
"Không!"
Tôi kín kiên quyết từ chối.
Không sau, cả bị cuốn vào lăn vòng vào trong.
Kèm theo giọng nghiến răng: muốn phải chịu!"
Tôi đầu chăn định phản kháng, gặp ngay mắt sát thần của a Liễm, đành bặt.
Thôi được. vợ, nhận vậy.
Đèn tắt.
Tôi khẽ thều thào: này anh ngủ."
Trong bóng tối, vào lòng, mùi sữa tắm phức: anh ngủ."
"Rầm!"
Tiếng gì rơi xuống sàn.
Tôi định ngồi dậy xem bị A ch/ặt.
Giọng Hành vang từ dưới đất: "Xin lỗi, ý đụng vào cạnh giường."
"Không sao, tổng nghỉ ngơi sớm đi." Giọng vui lạ thường.
Nhưng hôm nay xử với tệ lắm.
Đúng tình đích xuất hiện, kẻ không được trở vật thừa.
Tôi đẩy ra, lặng co ro ở mép giường, lòng đ/au nhói khó tả.
Kỳ Hành rất nhiều, thật sự không nỡ buông tay em, không muốn đụng vào em.
Tôi bấu ch/ặt tay dưới quyết tâm thức trắng đêm.
Nhưng đã đ/á/nh giá thấp sức của kịch bản của bộ tiểu thuyết này, chưa đầy mười đã buồn ngủ mắt.
Ch*t ti/ệt, cái kịch bản ch*t ti/ệt này!
Tôi không muốn ngủ ch*t đâu!!!!