Cuối cùng tôi đã không kể câu chuyện này cho vị cảnh sát già.
Tôi quay lưng bước đi, ông ta đột nhiên gọi gi/ật lại: "Cái gì tròn xoe trong ba lô của cháu thế?"
Ánh mắt ông sắc như d/ao.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc ba lô, đưa tay sờ vào chỗ phồng lên.
Quả thực kích thước vừa bằng đầu người, không trách ông để ý.
Hơn nữa, tay tôi còn cầm cả chiếc xẻng ngắn.
"Suýt quên mất."
Tôi cười mở ba lô. Lôi ra một cây giống nhỏ. X/é túi ni lông đen dưới rễ cây, lộ ra cục đất trồng tròn vo: "Là quà sinh nhật 21 tuổi cháu tặng chị gái. Chị ấy lười ra ngoài nên nhờ cháu trồng hộ gần nhà thờ họ."
Giải thích xong, tôi ra phía sau nhà thờ họ, đào một hố nhỏ trồng cây.
Mấy ngày trước, tôi đ/au đầu không biết xử lý hộp sọ của Tống Thịnh thế nào.
Đành mở danh bạ tìm hình một cô gái, nhắn tin: [Nếu, ý em là, nếu em vô tình nhặt được hộp sọ của Tống Thịnh, chị muốn em xử lý thế nào?]
Cô ấy không hồi âm. Tôi đành ch/ôn hộp sọ của Tống Thịnh ở nơi tùy ý.
Nhưng trước khi ra khỏi nhà, nhận được tin nhắn trả lời: [Đưa chị trồng sen đ/á đi.]
Thế là tôi lấy hộp sọ của Tống Thịnh từ trong ba lô.
Tôi dẫm ch/ặt đất quanh gốc cây. Xách xẻng và ba lô, vẫy tay chào vị cảnh sát già.
"Tạm biệt chú cảnh sát."
Tôi bước những bước dài, trong đầu tính toán kế hoạch đã bàn với chị Tiểu Cúc và chị Hoàng Oanh hôm qua.
Chúng tôi định mở một tiệm nhỏ trong thành phố, chuyên về xoa bóp và nắn xươ/ng.
Không biết sẽ thế nào nhỉ?
(Hết)